Ánh
trăng lạc lối reo phù hòa duyên hóa thành trò
Mặt hòa rung lên mà ngạt mưa xuyên nát lòng ta
Trái tim rộng lớn thua nhân gian trong đôi mắt sầu lòng
Bầu trời riêng ta ru lời ca nhắn ai đừng xa
Ha... ha...
ha...
nhắn ai đừng xa
Nhìn tầng chiếc lá quốc vai mau rụng rời ngoài hiên
Ha... ha...
ha...
mình ta với ta thôi mà tâm thân này chịu nhiều đớn đau lưu lươn
Gió lung lầy
bàn tay nắng canh hòa tình
Gió chạp lặng người thương vẫn cách xa mình
Mài giác ngơi đi về nơi con sống vô hình
Trốn xa xăm trồng dừa muôn hương và liêng
Ta
mong quên đi
Nhìn tầng chiếc lá quốc vai mau rụng rời ngoài hiên
Ha... ha...
ha...
mình ta với ta thôi mà tâm thân này chịu nhiều đớn đau lưu lươn
Gió lung lầy bàn tay nắng canh hòa tình
Gió chạp lặng người thương vẫn cách xa mình
Mài giác ngơi đi về nơi con sống vô hình
Trốn xa xăm
trồng dừa muôn hương và liêng