Người mình thương vợ thương ai
Đâu phải thương mình
Phổ tình tôi êm theo người lòng tôi nát tan
Mộng dạo sáng người sang ngang giấc áo cơ hàng
Bỏ lại tôi mang thương nhớ một mình quanh hiếu
Biên biệt kiêu điều hiu nước lớn nước rồng
Hỏi dòng sông em bên người em có vui không?
Đành lòng quên người thương em thương cả một đời
Bới anh nghèo đâu níu kéo được bàn lòng Quá lòng ơ...
Đỏ sáng bờ mây
Tôi lẽ lối bất đời
Em đã quên lời
Hẹn ước thế xưa
Từng chiều đổ mưa
Bên mai trăn nghẹp
Nhà dọc cọc siêu,
ai hứa mãi yêu thương.
Giờ nhìn em hạnh phúc,
cô đơn tôi ôm dịp.
Thương quá để rồi đã.
Người mình thương vợ thương ai đâu phải thương mình
Hồ tỉnh tôi êm theo người lòng tôi nát tan
Mộng dòng sáng người sang ngang giấc áo trơ hàng
Bỏ lại tôi mang thương nhớ một mình quanh hiếu
Đêm biệp kiếu điều hiếu nước lớn nước rồng
Hỏi dòng sông em bên người em có vui không?
Đành lòng quên người thương em thương cả một đời
Bới anh nghèo đâu níu kéo được bàn lòng ơi
Đỏ sáng bờ mây,
tôi lẽ lối bất đời.
Em đã quên lời hẹn ước thế xưa.
Từng chiều đổ mưa,
bờ mai trăn nghèo.
Nhà dọc cọc siêu,
ai hứa mai yêu thương.
Giờ nhìn em hạnh phúc,
cô đơn tôi ôm dị,
thương quá để rồi đau.
Giờ nhìn em hạnh phúc,
cô đơn tôi ôm dị,
thương quá để rồi đau.