Con gái, vì yêu mà đau đến niên dại
Chịu kiếp phai sương vương giọt trên có hoa ven đường
Đau buồn bỏ sang đây, anh sẽ khâu lại hạnh phúc ấy
Chẳng ngại mưa giông bao tố người ơi
Một người đàn ông yêu đuôi, tự cho mình là kế cao thượng
Nhường hết yêu thương, khi người đau chứa chế không được
Anh nhặt lại từng cơn mưa, nên nói sâu trong ngàn vết cứa
Chỉ mong mềm hạnh phúc, mãi vui
*