Nhà của mẹ
mà mình thường đứng nếp vào đây
để nhìn lén anh tô châu
Mỗi lần
anh bước sang thăm
Đem những trái cao
hay thịt rừng tặng mẹ thăm em
Hồi hộp muốn gặp anh
Mình mất ở nơi chạy trốn sau nhà
Rất này đây đầy dấu chân trái niệm Bác hài lắm ngồi
đây nói chuyện Nam chúi tụi nó chuyện tình thế nào
Mẹ bảo mình đi lò nướng lò nồi
Mình mất ở nơi nhờ chị Phương Thành
Nhưng dần lén soi trách nhìn anh cho rò Ngày anh
bó châu ngổ lòng hầm mong Sớm nên trở nên chồng
Kỷ niệm tôi ấu thơ nay đã qua rồi
Y còn vui với mối như kinh thề Cho với
nỗi đau sầu không những chuyện trầm trang
Nhưng chị ơi em có ngờ đâu lời nói chơi kia bồng trở thành sự thật
Mà quê mùa
mặc tòng trắng thương em đâu ngờ dẻo tay hoà
Thôi em có đành với sâu kí phụ dung
Là em về đây thì thiết áo tươi màu xanh
Em quát hết kỳ trong ngày vui hôn lệ
Chị ăn xấu nghe nặng thì hãng thay em sẵn sóc cho mẹ già
Để em mặc áo vào cho chị nha
Trời ơi chị mặc thiết là vừa thiết là đẹp vậy đó
Người sinh tử à
ngoài bác Hải Lâm còn có bà con Sớm
dưới Sớm đầu trên cũng như là Sớm dưới
Khi nhắc về anh bó châu đều ngờ đi khen cân pháp hiền lành
Ai ai cũng bảo anh xứng đôi đái con nhỏ thương thành
Nhưng nghĩ lại
chị là cô gái nghèo côi cốt Thưa thớt
tách tình lời nói không có bãi bôi
Gái xóm chạy chỉ biết xe cô bán ca
Đầu ách đôi khăn non tóc khét nắng
Nhờ anh ấy chị là cô gái quê mùa Cưới ghề ba bữa anh đổi xô ra đường
Trời của chị em thương chị biết bao nhiêu
Chị mù cối cá làng liệu nỗi dường
Chị em có bao giờ xem chị cút cối đâu
Đi lễ chùa nè hai chị em mình cùng bưng hỏa nếp
Thì cầu duyên cũng đều nguyện giống như nhau
Chị trái ngang em yêu giờ chuyện trầu
câu Thì chị cũng xem như lời em hứa quen
Chị em thương chị em là chồng của chị đó
Anh câu châu thương chị bội cái tính hợp thà
Chị hải thái em săn sóc cho mẹ già