Ngậm từng giọt đắng ngắt môi em này
Hẹn đã lỡ, ghế trống không lấp đầy
Cục diện này em có đoán trước không
Rằng cô đơn là một cái kết chung?
Mình từng là bó đuốc cháy sáng ngời
Mới đấy thôi, những ngạo nghễ đâu rồi?
Rằng đôi mươi là ngày đã rất vui
Vậy ba mươi, và còn những bốn mươi?
Chớp mắt
Thời gian đã giấu ta biết bao nhiêu điều đẹp
Khi chớp mắt
Còn kịp hay đã trễ cho anh?
Hồi ức
Xuyên qua tim anh run lên thổn thức
Nếu mai anh ra đi như điều đương nhiên tới
Còn ai hát lên câu ru em không buồn nữa?
Ôm em trong chiếc kén đêm ngày chữa
Ba mươi cái chớp mắt vô tình mang đi quá nhiều
Còn bao lâu để cho ta được yêu?
Tìm vạn lần để thấy có đôi lần
Những phút vui quý như hũ hương trầm
Một vạn lần anh mong nó đứng yên
Là vạn lần chóng vánh đến phát điên
Chớp mắt
Liệu ta sẽ lỡ thêm biết bao nhiêu điều đẹp khi chớp mắt?
Đừng hỏi anh có tiếc hay không, có tiếc hay không
Khi tất cả những gì sót lại chỉ là
Hồi ức
Xuyên qua tim anh run lên thổn thức
Nếu mai anh ra đi như điều đương nhiên tới
Còn ai hát lên câu ru em không buồn nữa?
Ôm em trong chiếc kén đêm ngày chữa
Ba mươi cái chớp mắt vô tình mang đi quá nhiều
Còn bao lâu để cho ta được yêu?