Nghe tiếng đàn ai rào sao câu như sống lại Còn cao văn lầu chỉ bạc liều danh tiếng Ôn lại giấc ngủ vàng son Một thời để nhớ ngày đó xa rồi Bên nước mặn biển cho muối Nhiều bên nước ngọt cũ xa dung bồi Bạc liều đưa ta tới Thăm đồng lúa trai ngàn khơi Có bài thang cảnh nhìn mỗi mắt người Bạc liều giấc mơ từng yêu Dân gian ca rằng Bạc liều là sứ cơ cầu Dưới sông ca trót trên bờ triều trâu Nghe danh công tử Bạc liều đúc tiền nấu trứng Tỏ ra mình giàu Cho nhắn gửi Bạc liều mấy lời sông Có càng tình không đôi giới Dù đi xa trong hưởng Ai người thấu nỗi hoài hưởng Bạc liều thương qua hình bóng quê nhà Tôi đâu dậy có đông ông chỉ bảy Tết này tôi cầm ba chục cây vàng lên Sài Gòn mà tiêu hết trơn hết trọi rồi Lần này tôi về nhà tôi cầm năm chục cây vàng lên Sài Gòn tiêu Để cho dân Sài Gòn biết tay thế nào là công tử Bạc liều Nghe tiếng đàn ai rào sao câu như sống lại Hồn cao văn lậu Chê Bạc liều danh tiếng ôn lại giấc ngủ vàng son Một lời để nhớ ngày đó xa rồi Bên nước mầm biển cho muối Nhiều bên nước ngọt khu xa dung bùi Bạc liều đưa ta tới Thăm đồng lúa trải ngàn khơi Bỏ bài thẳng cánh nhìn mỗi mắt người Bạc liều giấc mơ tình yêu Dân gian ca rằng Bạc liều là sứ cơ cầu Dưới sông ca trót trên vờ triệu trâu Nghe danh công tử Bạc liều đúc tiền nấu trứng tỏ ra mình giàu Cho nhắn gửi Bạc liều mấy lời sông có càng Tình không đôi giời Chỗ đi xa trăm hướng Ai người thấu nỗi ngoài hương Bạc liều thương quá hành động quê nhà