Không thể ngon bằng viên kẹo đường cuối ngó
Lời mềm mắng và tiếng khởi dài
Chẳng quên
Tuyết thay con người có biết
Mẹ luôn muốn đời con tốt hơn
Tốt hơn đời mẹ đã khôn khó
Chỉ mong thấy con luôn yên bình
Biết đến bao giờ mới thấy
Chẳng có thứ gì
Vui hơn là có gia đình
Tuổi xuân của mẹ trôi theo dòng sông của buồn
Về tháng ngày ở trên đoạn đền giống trời
Con liệu có thấy
Mát cơm hôm nay mận hơn
Con còn chưa nhìn ra đúng sai
Đã vội nghĩ thế giới không hiểu được mình
Quốc gọi về nhà thơ thớt hơn
Nhưng vút im lặng lấn hơn
Bao lần gặp là lần cãi vã
Con vội muộn lời như ngọn dao buốt ra Mẹ
chẳng nói được gì Đôi mắt như muôn vắt
Tuyết thay con người có biết Mẹ luôn muốn
đời con tốt hơn Tốt hơn đời mẹ đã khôn khó
Chỉ mong thấy con luôn yên bình Biết đến bao giờ mới thấy
Chẳng có thứ gì Vui hơn là có gia đình
Tuổi xuân của mẹ trôi theo dòng sông của
buồn Về tháng ngày ở trên đoạn đền giống trời
Con liệu có thấy Mát cơm hôm nay mận hơn
Vì mẹ chẳng hiểu con
Và nước mắt trôi rất nhanh Cuộc đời là những kí ức mơ mênh
Mùa xuân chiếc lá vẫn xanh Nhưng tóc bạc chẳng khen
Ước mơ của mẹ luôn luôn