Nhạc sĩ: Nguyễn Văn Chung | Lời: Nguyễn Văn Chung
Lời đăng bởi: 86_15635588878_1671185229650
Nhận tượng là mình đã quen với việc cầm cùi một mình giữa đêm
Ngồi lắng tinh cùng những dòng chữ trong thứ giai điệu êm đềm
Chẳng cần ai chỉ miệt mài say xưa làm điều mình muốn
Rồi khi đời khỏi mới biết chỉ là
Đang trông chánh nỗi buồn giữa căn phòng
bốn bức tường trắng còn ánh đèn vàng hắt hiu
Chẳng thấy đâu một nụ cười yêu thương đã từng chắc chiêu
Anh nhận ra bất chật nhiều lần nhớ em trong đó
Nhưng cũng vì anh đã khiến em ngồi để ôn chặt nổi mong chờ
Những bữa ăn từng có bao nhiêu câu chuyện trên đời
Thật vô tư em kể anh nghe đủ vị ngọt ngào trên môi
mà giờ chỉ còn mạng đáng cay xe đến tận trong tim
Rồi dần trở thành vô vị khi cứ phải nếm hoài kỷ niệm
Làm sao lấp đầy khoảng trống chiếc ghế ấy lạ khoảng không
Cố đấm chìm vào chính bản thân nỗi nhớ trong anh càng rộng
Cư ngỡ yên bình là khi chẳng còn ai bắt anh ngủ sớm
Mà đôi mắt nay không thể nhắm sợ giấc mơ còn đâu nớt hơn
Mỗi ngày em phải nhút mình giữa những bốn bề
Để có thể lấp những khoảng trống anh để lại
Mỗi ngày em phải sâu mình giữa những nụ cười Dù lòng em
chẳng vui mọi người ai cũng có hạnh phúc bên một người
Còn em chỉ biết kết bận với sự cô đơn
Đỡ biết sẽ phải quên đi nhưng sao chẳng thể
trách tim mình
Chẳng thể trách được trái tim mấy điều mình đã gây ra
Trách bản thân này không thể cản nó cảm thấy buồn thay ta
Ký ức vụn vỡ bay xa mỗi đêm cũng tự thấy mà
Bữa tối một mình đâu còn ai ngóng trong mà cứ ngây ra
Một điều gì đó đợi một người ngồi chung đợi say lầm trôi qua
đợi em về hả Thôi đừng tất cả giờ là vô vọng chấp nhận đi
thôi đừng cố Tập xong với sự cô đơn và những thói quen mơ hồ
Mỗi ngày em phải nhút mình giữa những bốn bề
Để có thể lấp những khoảng trống anh để lại
Mỗi ngày em phải giấu mình giữa những nụ cười
Dù lòng em chẳng vui
Mọi người ai cũng có hạnh phúc bên một người
Còn em chỉ biết kết bận với sự cô đơn
Đỡ biết sẽ phải quên đi nhưng sao chẳng thể trách tim mình