Chiều vàng buông, người bên bến sông xưa bồi hồi
Tựa cơn mơ, đời trôi theo mây gió qua rồi
Tình xưa ấy đã quá xa vời
Sao còn mãi luyến lưu giữa đời
Thời thanh xuân kia bao giấc mơ yêu hận chưa vơi!
Từng ngày qua, niềm vui vắng sau bao muộn phiền
Đời gầy hao nhìn nhân thế say đắm bạc tiền
Người quay gót bước quá vô tình
Sao lòng cứ vấn vương bóng hình
Để thời gian vô tâm cuốn đi con tim lặng thinh
Cuộc đời cho ta bao ước mơ
Sao ngày tháng chẳng mãi mong chờ
Một đời ta phiêu du ngẩn ngơ
Đánh rơi ngày thơ
Buồn vui như cơn mưa thoáng qua
Dường như đã héo hon đời ta
Mộng xưa còn bao day dứt theo ta đêm ngày
Lệ trên đôi mi cũng héo khô
Trăng tàn trút ánh sáng bên hồ
Lạnh bờ vai sương khuya rét căm
Xót xa ngàn năm
Người còn mong hay đã lãng quên
Lòng ta vẫn thiết tha gọi tên
Từng đêm hắt hiu trong cơn mơ mong ai bên thềm