Ngặp nhau đã là đinh của trời
Giữ được mất bởi do người
Vì ta sai nên giờ tiếc một đời
Nụ cười ấy đã nhạt rồi
Duyên đã tàn bội
Nỗi đau thấu trời
Lòng ta rơi đầy ước mãi chẳng vơi
Ta vây
ánh mắt nàng,
trả lại
lệ ướt mi
Sáng như ta
tốt hơn,
thì nhân duyên này chẳng tàn trong vai
Gặp nhau đã là đinh của trời,
giữ được mất bởi do người
Vì ta sai nên rất tiếc một đời
Nụ cười ấy đã nhạt rơi,
duyên đã tàn vội
Lòng ta rơi đầy tuyết mãi chẳng vơi
Thời gian sẽ không trở lại,
kí ức mãi còn tồn tại
Còn đường xưa vẫn hai
Mình ta bước cánh hoa rơi,
nỗi đau thấu trời
Mai mai tiệm lòng nuôi cả một đời
Đó yêu sẽ lau đầu
Cho dù phải phát nuối vượt sông
Mà giá như anh không lập lưng chạy theo giữa em lại
Giờ đây đã không hối tiếc trong thất vọng
Tập nhau đã là đinh của trời giữa đường mất bởi do người
Vì ta sai nên giờ tiếc muôn đời
Vụ cười ấy đã nhạn rồi
Riêng đã tàn vội
Lòng ta rơi đầy tuyết mãi chạm vơi
Thời gian sẽ không trở lại
Đôi môi ánh mắt đi mà
Lòng ta mang đồng tàn hết thủ xa
Chân chừ một phút đôi tay buông lời
Mất nhau rồi
Nỗi đau trời không thấu cánh hoa rơi
Gặp nhau đã là đinh của trời
Giữ đường mất bởi do người
Vì ta sai nên giờ tiếc muôn đời
Đu cười ấy đã nhăn rồi,
duyên đã tàn vội
Lòng ta rơi đây mãi chẳng vơi
Thời gian sẽ không trở lại,
đôi môi ấy mất đi mãi
Lòng ta mang đồng tàn hết thủ sáng
Chân chừa một phút đôi tay buồn lời mất nhau rồi
Nỗi đau trời không thấu cánh hoa rơi
Chân chừa một phút đôi tay buồn lời mất nhau rồi
Nỗi đau trời không thấu
cánh hoa rơi