Kể từ ngày đầu vỡ, anh thôi xóa hết đi mộng mơ
Làm gì cũng ngận ngơ, cứ nhớ nhớ quên quên vỡ
Chẳng còn ai nâng đỡ, riêu anh băng qua
Cũng đường lầm lao,
nhưng đến bây giờ,
phải bước tiếp giữa những lo sợ
Dòng cuộc đời mông lung,
anh cũng chẳng biết đi về đâu
Muốn tìm lại cảm giác,
lạc quan như chưa đến bên nhau
Lào đầu vào yêu đương, mà bản thân anh
Chưa đủ tình tao, không thấy ra được
Dặn bước hão
Dẻ không bằng mất thay,
khi chẳng kiến em bên người ấy
Tránh tay ô đương nồng cháy,
để lại anh đau thương chất đầy
Vẫn cố yêu trong mù quáng, đoá đầy xác thân anh
Chẳng đáng sự thật là,
anh không còn cách nào khác
Đặng đà rồi cũng chia xa,
chẳng mấy ai yêu thương thật là
Mật mà rồi cũng ngang qua,
không cần phải đưa ra lý do
Dành cho cả đời trăm lo,
nhưng trái tim chẳng thể càm hóa
Chấp nhận mơ lối,
mong chúng ta có thể dại học ta
Kết,
kết,
kết,
kết từ ngày đầu vỡ,
anh vội xóa hết đi vọng vỡ
Làm gì cũng ngận ngờ, cứ nhớ nhớ quen quen vỡ
Chẳng còn ai nâng đỡ,
riêu anh văng qua,
thúng đường làm lỡ
Nhưng đến bây giờ, sai bưa tiếp giữa những lo sợ
Sống cuộc đời mong lung,
anh cũng chẳng biết đi về đâu
Muốn tìm lại cảm giác,
lạc quan như chưa đến bên nhau
Lào đầu vào yêu đương,
mà bản thân anh Chưa đủ tình tao,
không thấy ra được
Tâm hồn mình đang dần bước vào
Đần đà rồi chúng chia xa,
chẳng mấy ai yêu thương thật ra
Mật mạ rồi cũng ngang qua,
không cần phải đưa ra lý do
Dành trọn cả đời trăm lo,
nhưng trái tim chẳng thể càm hóa
Chấp nhận mơ lối,
mong chúng ta có thể dại học ta
Kết,
kết,
kết,
kết từ ngày đầu vỡ,
anh vội xóa hết đi vọng vỡ
Làm gì cũng ngận ngờ, cứ nhớ nhớ quen quen vỡ
Chẳng còn ai nâng đỡ,
riêu anh văng qua,
thúng đường làm lỡ
Nhưng đến bây giờ, sai bưa tiếp giữa những lo sợ
Sống cuộc đời mong lung,
anh cũng chẳng biết đi về đâu
Muốn tìm lại cảm giác,
lạc quan như chưa đến bên nhau
Lào đầu vào yêu đường,
mà bản thân anh Chưa đủ tình tao,
không thấy ra được
Tâm hồn mình đang dần bước vào
Kết,
kết,
kết,
kết từ ngày đầu vỡ,
anh vội xóa hết đi vọng vỡ
Làm gì cũng ngận ngờ, cứ nhớ nhớ quen quen vỡ
Chẳng còn ai nâng đỡ,
riêu anh văng qua,
thúng đường làm lỡ
Nhưng đến bây giờ, sai bưa tiếp giữa những lo sợ
Sống cuộc đời mong lung,
anh cũng chẳng biết đi về đâu
Muốn tìm lại cảm giác,
lạc quan như chưa đến bên nhau
Lào đầu vào yêu đường, mà bản thân anh
Chưa đủ tình tao, không thấy ra được
Tâm hồn mình đang dần bước vào