Chiều trôi qua,
ngoài xa kia những canh chim lẻ loi về đâu?
Hoàng hôn xuân,
sương chiều rơi rắt trên muôn bóng cây điều hiu.
Một mình ta,
lặng yên nghe tiếng chuông ân ngoài xa thật xa.
Lòng hoang vắng,
nghe chiều rơi rớt trên phim đàn hứng hờ tan.
Người đâu hỡi,
nhớ chẳng hôm nào ta còn đây,
nhớ khi xưa dệt bao mộng mơ,
lá kia rơi lòng ta ngận ngơ.
Dù đã lỡ,
vẫn nhớ nhung những kỷ niệm xưa.
Dù mong nhau,
xa vẫn gọng nhấm trong tim nỗi sầu.
Ta cạnh,
em ơi hãy nhớ mỗi khi chiều rơi,
vẫn mơ về nhau dẫu cho đã xa lịa nhau.
Chiều trôi qua,
ngoài xa kia những cành chim lẻ loi về đâu?
Hoàng hôn xuân,
sương chiều rơi rắt trên muôn bóng cây điều hiu.
Một mình ta,
lặng yên nghe tiếng chuông ân ngoài xa thật xa.
Lòng hoang vắng,
nghe chiều rơi rớt trên phim đàn hứng hờ tan.
Người đâu hỡi, nhớ chẳng hôm nào ta còn đây,
nhớ khi xưa dệt bao mộng mơ,
lá kia rơi lòng ta ngận ngơ.
Dù đã lỡ,
vẫn nhớ nhung những kỷ niệm xưa.
Chiều mong nhau,
xa vẫn gọng nhấm trong tim nỗi sầu.
Dù xa cách,
em ơi hãy nhớ mỗi khi chiều rơi,
vẫn mơ về nhau dẫu cho đã xa lịa nhau.