Điếu thuốc trên tay em vội vơi thật nhanh
Khi thành phố lên đèn
Bao người chen nhau quán quen
Có khi nào
Lại thấy những giơm xưa lại nghe giọng anh
Em lại thấy tin mình
Nhưng giờ đây đã chẳng yên bình vì một người
Hứa...
Hứa...
Tà tà tà tà tà...
Tìm được một góc
Em tìm được một góc riêng đêm nay
Tay cỏ rồi bột tóc
Nghe tim vỡ òa rồi bật khóc
Vì niềm vui ở trên đỉnh đội
Nhưng đời của em lại tuột dốc
Em dùng đau thương làm cột móc
Em cần cà phê tầm một góc Và
Đeo tay nga Bỏ lại hết ốc mặt xuống
Để mọi người xung quanh không thể nào thấy
Trái tim của em đang thật buồn
Đen thật buồn tắt chuông điện thoại không có sự quay lại nào nút trôi hết
Cơn gió kia đã thổi lên đời em đã vào mỏi mệt
Vậy thì cũng thường tình ở đời cuối chương trình này lại trở về đi đường mình
Cố quên hết quá khứ để không phải nhắc về ngày hôm qua
Biến trái tim thằng đá đến tình yêu giả không thể đồn hoa
Bình minh lại lên sớm quá nên em đã không nấn ná
Mệt mỏi mở mắt em nhìn thấy trên chân nhà
Là cô đơn và khô hơn đâu mắt đã từng in hoa
Đã nhắm mắt em khóc hết niềm tin ra
Đôi đâu cũng là anh,
sao anh không thể xóa đi những buồn đau ngại
Hình tình trong tâm trí em
Đôi đâu cũng là anh,
sao anh không tan biến như cách mà anh lỡ lắng quên em
Yêu thuốc trên tay em vội vơi thật nhanh
Khi thành phố lên đèn,
bao người trên nhau quán quen Có khi nào,
đã thấy những giấc xưa lại nghe ràng vang
Em lại thấy tim mình,
nhìn giờ đấy đã chẳng yên bình vì một người
Ta ra ta ta ta ra
Anh khóc cho những vết thương ở trong trái tim nở đầu đời
Cô gái mà anh yêu nhất đã vội bỏ đi mà đâu đợi
Còn đáng cay mặt anh hay ngã lên ngay lá đã tí nhau rơi
Và đó là cách mà anh bị chơi
Vời bời ra giữa đại dương nơi những con sống
Anh không tin mình còn sống
Vì những đinh nưng giờ đây đã khác
Anh cảm giác mình thật tơi bời
Đeo tay phone nghe nhạc
Anh bỏ mặt tất cả lời mời từ xung quanh
Vậy thì cũng thường tình
Ở đèn cuối trường trình này lại trở về đi đường mình
Cố nhớ hết quá khứ
Anh không tha thứ cho ngày hôm qua
Ngày hôm qua, biến định nghĩa tình yêu từ rất chắc chắn trở thành nôn na
Hoàng hôn đã xuống sớm quá,
ngày đã không nấn ná
Mệt mỏi mở mắt,
anh nhìn thấy trên trần nhà
Là cô đơn và khô hơn đôi mắt đã từng in hoa Đã nhắm mắt,
anh ước mình đừng sinh ra
Điếu tốt trong tay anh vội quay thật nhẹt
Khi thành phố lên đèn,
bao người trên nhóm quấn quên
Có khi nào,
anh thấy những giữa ấm sưa nghe giọt anh
Em lại thấy bên anh
Nhưng giờ đấy đã chẳng em mình Với một người