Nhạc sĩ: Nguyễn Văn Chung | Lời: Nguyễn Văn Chung
Lời đăng bởi: 86_15635588878_1671185229650
Anh vẫn luôn tự hỏi chính mình,
đều có một ngày như vậy.
Một ngày chỉ còn lại em trong căn phòng ta cùng thức dậy,
tự hỏi rằng anh đã đi đâu,
có cố tìm cũng không thấy.
Thay vì người đó luôn là anh,
liệu đã đến lúc đổi thay?
Anh không biết mình làm được không,
vì anh thì yêu lắm.
Ngay cả khi người đâu là anh,
đôi tay vẫn là anh nắm.
Để rồi đổi lại là sự thở cũng đã được vài năm.
Em có bao giờ nghĩ đến những kỷ niệm?
Em có bao giờ nghĩ đến anh đầu tiên?
Có bao giờ thật sự hiểu được người yêu em là anh?
Có bao giờ thật lòng lo lắng cho anh thay những lời so sánh?
Hay tất cả chỉ là quá khứ nên em không nhìn thấy đâu?
Mọi thứ rồi cũng trôi qua dù bao nhiêu sự phấn đấu.
Chỉ còn lại câu hỏi của anh,
phải chăng chúng ta chưa từng thuộc về nhau?
Hả?
Và khoảng cánh có phải đã trở nên quá dài?
Thời gian có phải cũng đã khiến em đổi thay?
Anh nhìn lại,
chỉ thấy buồn,
buồn hơn.
Có những lúc anh thấy mệt mỏi nhưng cũng không muốn nghe em buồn.
Cố đối diện với những câu hỏi dù câu trả lời không thể buông.
Vì anh còn nhớ những ngày vui,
nụ cười em còn ở đó.
Chấp nhận cho mình yếu đuối,
để vậy lần thôi đắng đó.
Anh không muốn phải xa những gì ta đã có.
Không muốn phí hoại những hạnh phúc hai đứa mình từng cho.
Cứ phải xin em đừng bỏ quên lời yêu thương vào ngọn gió.
Nhưng cô cách mấy cũng vậy,
anh chẳng còn trong lòng em.
Thay vào đó như một thói quen không cần giữ tự khắc đến.
Em ơi, điều đó tệ.
Nó đầu từng trong tâm,
vì anh thương em nên để nó cứ xảy ra âm thầm.
Ừ anh sai vì không biết phải làm sao.
Nhìn người anh yêu không vui,
ai cho anh biết phải làm sao.
Để dọc ngước tràn ly, anh mới là người có lỗi.
Trả em lại sự bình yên như chúng ta chưa từng thuộc về nhau thôi.
Và khoảng cách có phải đã trở nên quá dài?
Thời gian có phải cũng đã khiến em đổi thay?
Anh nhìn lại chỉ thấy buồn buồn hại.
Từ hồi có phải đến lúc nên buông cánh tay.
Dường như khi yêu thương em, anh đã chấp nhận.
Chọn về một nỗi đau
cho riêng mình.