Ngày xưa xa xưa, ngày xưa xa xưa, có một năm nắng hạn
Khiến vạn vật khắp muôn nơi lâm vào cơn nguy kịch
Trời ơi khát nước, chẳng còn nước uống, phải làm sao bây giờ?
Các loài vật, đã tụ họp, thưa kiện lên Thiên Đình
Nhận trọng trách lớn, một mình chú cóc dẫn theo những anh bạn
Đến Thiên Đình, cóc sắp đặt, xong một mình thưa kiện
Trời ơi to gan, trời ơi to gan, con cóc bé tí tẹo
*** làm loạn, chốn thiên cung, Ngọc Hoàng rất tức giận
Gà đâu ra đây, gà đâu ra đây, bắt con cóc kia ngay
Nhưng than ôi,cả bầy gà, đã bị cáo bắt liền
Thật là to gan thật là to gan ngọc hoàng sai chó ra
Theo sắp đặt, chú chó kia đã bị gấu ăn thịt
Trời ơi tức quá, trời ơi tức quá, thần sét đâu ra trị
Ấy vậy mà, bước khỏi cửa, lại bị cọp ra vồ
Ngọc hoàng túng thế, chẳng còn cách nữa , đành mời cóc đi vào
Cóc tâu lên, cứu nhân gian, ngọc hoàng phải chấp thuận
Ngọc hoàng dặn dò, lần sau kêu mưa, cóc hãy cứ nghiến răng
Không phải kiện lên thiên đình, sẽ làm mưa xuống liền
Kể từ lúc đó, nhờ công chú cóc, nên đã hết nắng hạn
Chẳng thể ngờ, bé nhỏ vậy, nhưng lại rất dũng cảm