Nhạc sĩ: Rô Ti | Lời: Rô Ti
Lời đăng bởi: 86_15635588878_1671185229650
Mới qua đường rơi, đến một cơn giấc sâu mơ môi
Cứ đứng đến nỗi buồn,
để kiếm theo mỗi khi đêm tối
Cho đi chân tàn lại,
để giờ này đánh nỗi đực chi mà
Phải đứng hơn ta,
cùng những nỗi buồn
Cơn mơ thêm nặng hà,
người vượt mặt xanh nói cùng ai
Những năm tháng ngàn năm,
ánh tăng mùi đứng yên xa bay
Khi đã muốn lìa xa,
khi hàng ngàn lý do hẹn xa Tứ vui vàng,
em rời xa ta
Nơi đứng rơi,
đếp sau mơ môi Cứ đứng đến nỗi buồn,
hẹn ngào đêm tối
Cho đi chân tàn lại,
ánh nỗi đực chi mà Phải đứng hơn ta,
cùng những nỗi buồn
Cơn mơ thêm nặng hà,
người vượt mặt xanh nói cùng ai Những năm tháng ngàn năm,
ánh tăng mùi đứng yên xa bay Khi đã muốn lìa xa,
khi hàng ngàn lý do hẹn xa Tứ vui vàng,
em rời xa ta
Yêu ai để không chịu những nỗi buồn Yêu ai để không được bắt gước sau
Yêu ai để không chịu những tổn thương Để mỗi khi mơ rơi trong lòng,
đừng cố lưu
Em trao tình yêu vội vàng đến về Rồi
cách xa mãi chút cách và anh xa lạ
Anh không hận em,
cũng chẳng trách em Chỉ tiếc thương với chút thất vọng về nơi em
Tứ vui vàng,
em rời xa ta Nơi đứng rơi,
đếp sau mơ môi Cứ đứng đến nỗi buồn,
hẹn ngào đêm tối
Cho đi chân tàn lại,
ánh nỗi đực chi mà Phải đứng hơn ta,
cùng những nỗi buồn
Cầm ngựa thêm đồng hà,
người vội vàng xanh nói cùng ai
Những năm tháng ban đầu,
anh cầm ngôi đứng yên xa bay
Khi đã muốn lìa xa, khi hàng ngàn lý do hẹn xa
Tứ vui vàng, em rời xa ta
Nơi đứng rơi,
đếp sau mơ môi Cứ đứng đến nỗi buồn
Hẹn ngào đêm tối Cho đi chân tàn lại,
ánh nỗi đực chi mà
Phải đứng hơn ta,
cùng những nỗi buồn
Cầm ngựa thêm đồng hà,
người vội vàng xanh nói cùng ai Những năm tháng ban đầu,
anh cầm ngôi đứng yên xa bay
Khi đã muốn lìa xa,
khi hàng ngàn lý do hẹn xa Tứ vui vàng,
em rời xa ta
Mưa ơi mưa đừng rơi,
đếm đông cười đấp sau mơ môi
Cứ đứng đến nỗi buồn, hẹn ngào đêm tối
Cho đi chân tàn lại, ánh nỗi đực chi mà
Phải đứng hơn ta, cùng những nỗi buồn
Cầm ngựa thêm đồng hà,
người vội vàng xanh nói cùng ai
Những năm tháng ban đầu,
anh cầm ngôi đứng yên xa bay
Khi đã muốn lìa xa, khi hàng ngàn lý do hẹn xa
Tứ vui vàng, em rời xa ta
Yêu ai đi không chịu những nỗi buồn Yêu ai đi không nước bát
gương gió Yêu ai đi không chịu những tổn thương Để mỗi khi mơ
rơi trong lòng từng cố đếm Em chạm tình yêu vội vàng đến vầy
Rồi cách xa mãi chút cái phá thành xa lạ Anh không hận nề cũng
chẳng trách em Chỉ tiếc thương với chút that vọng về nơi em
Cứ vây ngôi rơi, em vẫn cái mắt sau bờ môi
Cứ hằng đánh nỗi buồn,
để nghe ngang ngôi khi đêm tối
Cho đi chăng nhận lại,
để giờ này đánh nỗi đực chi mà
Phải đứng hơn ta,
cùng những nỗi buồn
Cầm ngựa thêm đồng hà,
người vội vàng xanh nói cùng ai
Những năm tháng ban đầu,
anh cầm ngôi đứng yên xa bay
Khi đã muốn lìa xa, khi hàng ngàn lý do hẹn xa
Cứ vui vàng, em rời xa ta