Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ
Bao láng tim đã lạc xuống phố mộng mơ
Tần đổi đi trên phố giang
Bước chân em giữa không gian
Hoàng hôn của màn đêm
Đứng trên trang giống nhìn xuống đồi đông
Hàng cây tóc màu đèn lên phố vườn
Giờ đây hỡi sương giá buông
Biết ai thương bước hồ liu
Một người đi trong sương hơi
Đà Lạt ơi!
Có nghe chân càng ly khóc tình đầu giang nhớ
Đêm xuống thành ớt giang cùng buồn
Hình sắc xe tâm hồn
Người đi trong bóng cô đơn
Cánh dù tìm đến thành phố nào
Nhằm qua thấy lòng buồn không bến mờ
Gần nhau xa nhau mấy núi
Hơi quê hương sơ sơ rơi
Đà Lạt ơi! Đà Lạt ơi!
Gần nhau xa nhau mấy núi
Hơi quê hương sơ sơ rơi
Đà Lạt ơi! Đà Lạt ơi!
Sương cứ rơi đi cho nhẹ thêm mấy mắt
Sương cứ rơi đi cho lòng còn xe thấp nghiệp
Buồn động đưa theo tầng nghiệp
Chân bước lang thang qua dòng dân
Em biết tìm ai khi tình ấy đã xa rồi
Màu tim hoàng hôn dặn khổ ca khung trời
Mỗi tình đầu biết bao kỷ niệm
Giữa Đà Lạt sương mờ trên núi mộng mơ
Em đã cho anh cả cuộc đời
Tình ta như ánh trăng trời trên rừng dòng dân
Trường trên có dài mấy đồi thông xanh
Đã xa xôi rồi nhưng vẫn ngồi quên em tổn thương anh
Em nhặt cho mình một nỗi nhớ bến mông
Chưa thiếu của ngàn thông mây tiền lòng em áo đau
Đà Lạt ơi! Có nghe dân cầm liêng thúc tình đầu giam dẫn
Đêm xu hương thang lỡ dân cùng đàn
Hình sắc xe tâm hồn cười đi trong bóng khô đơn
Nhìn đôi tình nhấn nhập triệu trên núi mộng
Thêm nhớ người xưa thuở nồng bằng ân tình
Kháng thở cầm ly còn hên dấu đôi mình
Không lúc đây còn lưu mối tình xưa còn nào
Lòng ta như khói sương dâng dương thiền trông
Người gần đâu đây chứa bên mông rừng thông xao xang
Dưa sát qua buồn bào lam vô bước chân buồn tên
Còn nơi nào trên thành phố ngàn thông
Em chưa đi qua để tìm về kỷ niệm
Ánh dần bạc tâm trong hoàng hôn bào tiếng
Chiều xuống lâu rồi thắt lệ mắt ta dưng
Khánh vô tìm đến thành phố ngàn thơ
Nhận qua thấy lòng buồn không bớt
Gần nhau xa nhau mấy núi hơi quê hương sơ sơ rơi
Đà Lạt ơi Đà Lạt ơi
Đà Lạt ơi nếu lòng sao buồn đâm gỡ
Xanh giới hoàng hôn mở lại giới núi đồi
Cho em nghe tiếng sơ rơi
Nghe lời tháp ngổ chơi vơi đổi buồn
Chiều đi từng bước ngọc đời
Trong trắng lạnh lùng xào xạc nhà thông rơi