Buông là mình sẽ mất
Những năm cũng chẳng thể có nào
Thôi thì em cứ đi
Đi về nơi em thấy trời hơn trời
Em tựa như bóng hoa
Bóng hoa tròn lạ của ta
Cứ thế chẳng sao
Em chỉ tiếp tục đi baoaurais,
baoi nào Vài giờ không tìm về nơi utate
Phải câu hứa khi ấy ta quên rồi,
chẳng còn những nhớ những đầu môi
Phải bà câu tiến đưa,
chẳng như lúc xưa giờ dứa thường
Anh đã có những nước mắt rơi rồi,
lặng nhìn mấy viết sau em thôi
Em chẳng cần nghĩ gì, vì mới tốt hơn
Mọi chuyện chẳng phải tại hai ta,
chỉ là đến lúc phải cách xa
Giờ thì đã chẳng còn thiết tha,
những nơi xưa từng bước qua
Khi ấy ánh nắng người mang,
gió tan đi những bức tường
Tìm hiếm trong làn khói sương,
mát bước không phai
Hôm là mình sẽ mất,
những năm cũng chẳng thể có nhau Thôi thì em cứ đi,
đi về nơi em thấy chẳng còn chờ
Em vừa như đông hoa,
vẫn khói trong nhà cô ta
Cứ thế chối xa,
chối xa
Mọi
chuyện chẳng phải tại hai ta,
chỉ là đến lúc phải cách xa
Giờ thì đã chẳng còn
thiết tha, những nơi xưa từng bước qua
Khi ấy ánh nắng người mang,
gió tan đi những bức tường
Tìm hiếm trong làn khói sương,
mát bước không phai
Hôm là mình sẽ mất,
những năm cũng chẳng thể có nhau
Thôi thì em cứ đi,
đi về nơi em thấy chẳng còn chờ
Em vừa như đông hoa,
vẫn khói trong nhà cô ta
Cứ thế chối xa,
chối xa
Sẽ mất,
những năm cũng chẳng thể có nhau
Thôi thì em cứ đi,
đi về nơi em thấy chẳng còn chờ
Em vừa như đông hoa,
vẫn khói trong nhà cô
ta
Cứ thế chối xa,
chối xa