Nhạc sĩ: Lil Van
Lời đăng bởi: 86_15635588878_1671185229650
Nè,
photo check
Photoshop lưu vang
Yeah, yeah
Rơi từng gió lương mắt anh tự rút muôn ra khỏi bầu trời
Em ở kệ những lời ban tán chấp nhận sức tật lên anh đành thôi
Đừng có nhắn một lời nào nữa anh không đọc đâu,
tao tin nặng dần trôi
Nhưng mà sao anh muốn đớt cười trước
anh muốn đặt vũ khuôn lên bảnh môi
Rơi từng gió lương mắt anh tự rút muôn ra khỏi bầu trời
Em ở kệ những lời ban tán chấp nhận sức tật lên anh đành thôi
Đừng có nhắn một lời nào nữa anh không đọc đâu,
tao tin nặng dần trôi
Nhưng mà sao anh muốn đớt cười trước
anh muốn đặt vũ khuôn lên bảnh môi
Thêm một lần nữa,
anh sẽ hứa,
anh vẫn chẳng mong ngong đợi em
Bỏ nó trôi,
bỏ nó ngói,
dậy vào chỉ là mải bạc tội thềm,
nụ cười đó,
đời mơ đói
Mà đừng có nhớ anh đâu thể vội quên,
vợi vì em chính là công chúa,
anh đâu thể đau với,
tôi là thằng bỏ đèn
Một mình anh ở trong nỗi cô đơn,
anh phải khóc đi cười thá dội hơn
Đôi mắt miếng lòng anh như đại sơn,
đôi bụng lộn độ ấu không muốn đến tô xon
Bật nhạc anh về để mắt vơ lùm,
giờ bởi môi như anh đeo cho hùn
Hai bẩm nhìn lưng mà rơi lại tôi như đây chưa đủ thời gian,
chấp nhận anh phải buồn
Nắng đúng ra nằm trong căn phòng,
anh dần quen mùi khói thăng lòng,
anh hoàng hôn chiều xuống ban cồng,
ám lực lẻ lẻ nằm gực anh tăng phòng
Giấc giấc rơi từng gió lương mắt anh tự rút mình ra khỏi khổ trời,
em bặc kệ những lời ban tán chấp nhận sứa chật lên anh đành thôi
Đừng có nhắn một lời đau nữa,
anh không đọc mơ tâm tin đang dần trôi,
nhưng mà sao anh muốn đỡ cười,
chứ anh muốn đặt lụi hôn lên mặt môi
Không bao giờ thật vỡ thích ngân hài chất chứa khi mà trong lòng anh,
người ta làm lỗi mà đầy say đắng,
so với trong đầu anh nhắm nhắt chạy vòng quanh
Một trong bài nhạy theo vương gió,
ngắm nhìn em bước trò chơi thua trời xanh,
vậy đành thôi,
con tim này tan nát,
lấy một ván cung với vài tòa đo màu xanh
Từng cảm xúc kia trôi về đây,
do trong đầu anh nó đang nhận lại,
làm một điệu giống anh ngồi chiêu để anh quên đi được câu chuyện dài
Anh phải bơi tiếp cho ngày mai,
không để cho tiếc cước kia làm ai,
quá khứ ta nhạt vai,
quá thiết dân làm quen đực với hiện tại
Cừng dòng tin nhắn,
tay em bấm,
chẳng còn rung lên,
tim anh làm anh hết cách em biến mất,
là cùng đêm,
mắt anh ướt mắm,
ngày cảm xưng thêm,
bởi vì do quá nhớ tôi xích tìm anh khi âm ẩm bên em
Không bao giờ thật vỡ thích ngân hài chất chứa khi mà trong lòng anh,
người ta làm lỗi mà đầy say đắng,
so với trong đầu anh nhắm nhắt chạy vòng quanh
mà tóc anh nhẹ theo quăng gió,
ngắm nhìn em bước trở trở thu trời xanh
Vậy đành thôi,
vẫn tim anh tan nát,
nay bước bắt cùng với bài trò rò màu dài
Rơi từng giọt lương mắt,
anh từ giọt mũi ra khỏi phổ trời
Em bặc kệ những lời ban tát,
chấp nhận sự thật nên anh đành thôi
Đâu có nhắn một lời nào nữa,
anh không đọc đâu,
dòng tin đang dần trôi
Nhưng mà sao anh muốn đợi cười,
chứ anh muốn đặt lũ hôn lên mảnh môi
Rơi từng giọt lương mắt,
anh từ giọt mũi ra khỏi phổ trời
Em bắc kệ những lời ban tát,
chấp nhận sự thật nên anh đành thôi
Đâu có nhắn một lời nào nữa,
anh không đọc đâu,
dòng tin đang dần trôi
Nhưng mà sao anh muốn đợi cười,
chứ anh muốn đặt lũ hôn lên mảnh môi
Né,
phủ đô chạy,
phủ đô chạp dữ bàn