Một quen trong ký ức,
nhiều lòng tự đánh thức
Sau bao lần vỡ nát khi khóc qua
Lòng đau chứ,
một ít ngây ngô trong lòng
Một chút cô đơn gận sót
Lại cần thêm chút nữa,
nỗi lòng ai trách trưa
Khi đêm về giấu hết những trở tan
Vụ kiên long một chuyến xe đi rất vội
Bỏ lỡ đôi ta mất rồi
Giờ thì anh muốn mình đi thật xa
Chẳng còn những ân sức lành xa
Giờ đây đâu thương kia ở đây
Đủ để giết chết con tim một người
Anh mong những kí ức lầm than anh gửi vào tràn nhật khi muộn mà
Với gian đi liêu mướp bao lâu để mình tìm đến nơi ta bắt đầu
Giờ thì anh muốn mình đến một nơi yên bình
Mà lòng anh sao cứ nặng thế
Ngồi thôi em anh xin đưa phép nghỉ ngơi thật lâu
sau những bão lòng
đời ấy anh sẽ giữ lại
một phần kí ức
không nắng ban mai
để đắp sáng con tim này
được yêu em thêm lần nữa
Người lang im,
ánh mắt ấy quá vô tâm
Chẳng còn lúc giữ lại một hơi âm
Giờ thì anh muốn mình đi thật xa
Chẳng còn những màn sương lạnh xa
Giờ đây đâu thương kia ở đây
Đủ để giết chết con tim một người
Từng một những ký ức làm than anh gửi vào tràn nhật ký giá
Giờ,
thời gian đi lưu mất bao lâu để mình tìm đến nơi thơ bắt đầu
Giờ, khi anh muốn mình đến một nơi yên bình
Mà lòng anh sao cứ nặng thế
Người thôi em anh xin được phép nghỉ ngơi thật lâu
Do những bão lòng
Nơi ơi anh sẽ giữ lấy một phần kí ức
Cứ nắng ban mai
Để tạo sáng con tim này được yêu em thêm ngần nữa
Một mình đi thật xa
Chẳng còn những bản sức lành xa
Ở đây đâu thương kia ở đây
Đủ để giết chết con tim một người
Anh mong những ký ức lầm than
Anh cười vào tràn nhật khi muộn màn
Đời xa đi liêu mướp bao lâu
Được có quá xa
Nhìn anh muốn mình đến một nơi yên bình
Mà lòng anh sao cứ nặng thêm
Đời em anh xin được phép đi ngay thật lâu sau những bão lòng
Đời ấy anh sẽ giữ lấy một phần kí ức cơn nắng ban mai
Để thắp sáng con tim này được yêu em thêm lần nữa