Ngồi đêm lá rơi trên sân, đêm xem bao lần em qua
Ngồi đêm tháng năm nhạt nhòa, dâng bao nhiêu nỗi nhớ
Từ khi bóng em không trở lại, vườn sư hát hiu hương co dại
Sân đầy lá rơi
*
*
Từ ngày quen em, tôi thật là vui
Tôi vui như thế, tôi chẳng là tôi
Từ ngày xa em, tôi thật là buồn
Tôi buồn như thế, tôi chính là tôi
Ngồi đêm lá rơi trên sân, đêm xem bao lần em qua
Ngồi đêm tháng năm nhạt nhòa, dâng bao nhiêu nỗi nhớ
Từ khi bóng em không trở lại, vườn sư hát hiu hương co dại
Sân đầy lá rơi
*
*
*
*
*
*
*