Ngày xưa mỗi lần nghỉ học,
tôi thường thơ thần bên sông,
thăm con đế dài cỏ mọc,
thăm đồng lúa chín manh mông.
Trời cao, sông dài, biển rộng,
nuôi hồn tôi lớn thong rộng,
đi trên con đường mệt mông,
ngược xuôi bước chân khôn cùng.
Lê dòng sông buồn, rồi tôi khôn lớn,
chìm giữa thói đời, lộn dả thành chân,
bước trên đường đời,
nhiều khi giống như làm siếc.
Nước dường người,
nhiều lúc lạc lóc mình tôi,
thèm được quay về với dòng sông xưa,
có cây đa to,
có đàn trẻ nhỏ,
thăm tôi về với ngày xa xưa,
có giang mẹ tôi làm lũ sáu hè.
Lê dòng sông buồn, rồi tôi khôn lớn,
chìm giữa thói đời,
lộn dả thành chân,
bước trên đường đời,
nhiều khi
giống như làm siếc.
Đứng giữa dường người,
nhiều lúc
lạc lóc mình tôi,
thèm được quay về với dòng sông xưa,
có
cây đa to,
có đàn trẻ nhỏ,
chờ hồn tôi về với ngày xa xưa,
có giang mẹ tôi làm lũ sáu hè.
Dường chân, sau chặng đường dài,
tôi hoài mơ bên sông xưa,
tôi nghe những lời tự tình,
sông và tôi lơn sông sinh.
Thời gian
qua một đời người,
như dòng sông vẫn trôi xuôi,
tôi nghe mơ hồ cuộc đời,
dòng nước mắt nuôi nụ cười.
Phụ đề được thực hiện bởi cộng đồng Amara.org