Có đôi lúc ngồi nhìn cuộc đời chông chênh
Cay đắng bao lần sao bình yên chưa đến
Nhìn nước mắt hóa ngọc ngà kiêu sa
Không chốn dung thân em biết đi về đâu
Vậy là hết yêu thật rồi à
Sao anh quay đi phũ phàng
Người hết tâm cứ đắn đo
Kẻ nhẫn tâm chẳng hề nhằm nhò
Bước tiếp lỡ xuân thì
Ở lại càng nặng thêm khóe mi
Đường không lối tim không người
Tình chơi vơi...
Đừng bất công với em mà
Em cũng muốn được như người ta
Ở giữa phố xá xa hoa
Chỉ ước một điều nhỏ nhoi là
Có một mái nhà để về
Có một người lắng nghe chở che
Những thứ giản đơn
Sao em thấy thật quá xa vời
Hạnh phúc “đâu phải do trời”
Có khúc mắc đừng vội, thay mới
Sợ nói trước bước không qua
Nên chỉ xin vững tâm toàn ý
Có ai chẳng muốn dài lâu
Đến khi tóc bạc mái đầu
Nhưng sao càng cố,
Càng giống như số kiếp “dã tràng”
Vậy là hết yêu thật rồi à
Sao anh quay đi phũ phàng
Người hết tâm cứ đắn đo
Kẻ nhẫn tâm chẳng hề nhằm nhò
Bước tiếp lỡ xuân thì
Ở lại càng nặng thêm khóe mi
Đường không lối tim không người
Tình chơi vơi...
Đừng bất công với em mà
Em cũng muốn được như người ta
Ở giữa phố xá xa hoa
Chỉ ước một điều nhỏ nhoi là
Có một mái nhà để về
Có một người lắng nghe chở che
Những thứ giản đơn
Sao em thấy thật quá xa vời
Hạnh phúc “đâu phải do trời”
Có khúc mắc đừng vội, thay mới
Sợ nói trước bước không qua
Nên chỉ xin vững tâm toàn ý
Có ai chẳng muốn dài lâu
Đến khi tóc bạc mái đầu
Nhưng sao càng cố,
Càng giống như số kiếp “dã tràng”
Hạnh phúc “đâu phải do trời”
Có khúc mắc đừng vội, thay mới
Sợ nói trước bước không qua
Nên chỉ xin vững tâm toàn ý
Có ai chẳng muốn dài lâu
Đến khi tóc bạc mái đầu
Nhưng sao càng cố,
Càng giống như số kiếp “dã tràng”
Có ai chẳng muốn dài lâu
Đến khi tóc bạc mái đầu
Nhưng sao càng cố,
Càng giống như số kiếp “dã tràng”