Qua đi những tháng năm rồng trời,
thanh xuân em chẳng như mong đợi
Đã bao nhiêu lâu em không cười
Đã bao nhiêu lâu em không cười
Như sương rồng đứng rất xa mà,
dẫu góp bao cát hay khô hàn
Cuộc đời là vậy nào biết trước mai,
người nào mà chẳng bố lúc sai
Đôi khi vầm ngã số ta nhìn lại
Đừng vì chuyện nhỏ mà xé rách to,
cuộc đời của mình hãy tự nhé giấc mơ
Em ơi cứ sống sao cho thành thời,
đừng buồn phiền nữa
Mọi chuyện sẽ qua thôi,
khờ dại ngày xưa,
đem gói gánh cất hết vào mưa
Đừng buồn phiền nữa, gạt bỏ hết đi em,
bận lòng làm chi, mưa rơi mãi cũng sẽ ngừng thôi
Đừng phải ngốc như vậy, đừng ngốc như vậy,
ngốc như vậy
Chẳng là mọi thứ tốt lên được đâu,
đừng mềm yếu như vậy
Nào đứng ngay dậy,
thoát ra khỏi vùng lây tăm tối đau thương này thôi,
chẳng đừng mơ ý đang đợi
Nhìn lại nhiều người khó khó lệ thề,
vậy mà luôn lòi qua như thế,
sao anh tự tin,
sao bảo bé,
sao anh nghĩ,
sao mày mê,
mặc chìm trong những ngày trẻ
Tôi tin em không có đuổi qua như thế đâu,
tôi tin được sai đời lúc đó có thể làm được,
tôi tin rồi ngày mai rồi,
ngày mai rồi,
ngày mai rồi,
ngày mai rồi,
chuyện sẽ khác thôi
Cuộc đời là vậy nào biết trước mai,
người nào mà chẳng có lúc sai,
đôi khi vầm ngã giúp ta nhìn lại
Đừng vì chuyện nhỏ mà sẽ dách to,
cuộc đời của mình hãy tự tế giấc mơ,
em ơi cứ sống sao cho tình thời
Đừng buồn phiền nữa,
mọi chuyện sẽ qua thôi,
khờ dại ngày xưa đem gói ghém cất hết vào mưa
Đừng buồn phiền nữa, gạt bỏ hết đi em,
bận lòng làm chí, mưa rơi mãi cũng sẽ ngừng thôi
Đừng phải ngốc như vậy, đừng ngốc như vậy,
ngốc như vậy, chẳng là mọi thứ tốt lên được đâu
Đừng mềm yêu như vậy, nào đứng ngây dậy,
thoát ra khỏi vùng lây tâm tối đau thương này thôi,
chẳng đừng mơ đem đợi
Đừng buồn phiền nữa,
mọi chuyện sẽ qua thôi,
khờ dại ngày xưa đem gói ghém cất hết vào mưa
Đừng buồn phiền nữa,
gạt bỏ hết đi em,
bận lòng làm chí, mưa rơi mãi cũng sẽ ngừng thôi
Đừng phải ngốc như vậy,
đừng ngốc như vậy,
ngốc như vậy,
chẳng là mọi thứ tốt lên được đâu
Đừng mềm yêu như vậy, nào đứng ngây dậy,
thoát ra khỏi vùng lây tâm tối đau thương này thôi,
chẳng đừng mơ đem đợi