Mỏi mệt trong cuộc sống
Biến anh thành kẻ cô độc
Vô tâm với người thương
Bỏ lỡ đi bao hẹn ước
Lúc nào cũng miễn cưỡng
Trước những câu nói du dương
Khiến lệ đắng em tuôn
Cơn đau mình em chuốc
Chìm đắm dưới đáy vực sâu
Phấn đấu chẳng thể ngẩng đầu
Gieo em bao nỗi sầu
Làm hạnh phúc không được bao lâu
Cũng có mấy ai kiên nhẫn
Mang thanh xuân ra đón nhận
Khi tương lai em cần
Một cảm giác không thấy phân vân
Dù anh đã cố gắng hết sức nhưng cũng bất lực
Mỗi lần nhớ nhung đôi chân anh ngỡ sắp ngã gục
Nhiều khi áp lực mà đối xử em không đúng mực
Anh tồi tệ quá khi chẳng quan tâm đến cảm xúc
Để em bước đi khi bản thân chẳng có giá trị
Nhìn thấy nết nhăn lúc bên anh em hay nghĩ suy
Xin lỗi đã khiến nhan sắc em trở nên tiều tụy
Mở lòng tha thứ cho những gì anh đã vô ý