Em về đi qua bến bắc, nhớ dòng sông sâu bác sách
Làng em chất pháp thật thà, tình quê thiết tha đầm đà
Dù mấy đôi người ơi thương nhau rồi, thì tim tôi nhớ xa mà nhớ gần
À ơi nhớ từng lưỡi tre, câu hát chú chưa hẹn
Dù quê nghèo thương cứ về
Do chiều bay bay mai tóc mưa, nhớ nhà thương quê muốn khóc
Ngài xưa hái bông lục bình, còn duyên ước mơ một mình
Ngài ấy nai tim đau, rưng rưng sầu
Kỷ niệm hỡi biết ai mà nhắn ngời
Tình quê nỡ nào cách xa, bóng mắt
Cây đá già, còn xanh phổ che
Mai nhà
Sông nước tiền giang mênh mang như nỗi sầu lửa thơ
Tay nặng hành trang khi về ngang bến cũ
Nghe rưng rưng giọng lệ nhớ quê nhà
Lá úa chiều thu theo gió lạnh bay về
Một chuyến sang ngang qua đò Mỹ Thu
Nắng xê ban chiều soi
Tay bóng mặt trường giang
Tiếng độc quyền của một nhạc sĩ vô danh
Đang nắng đường tơ náo nụ hoài
Tôi bóng nghe lòng thắt theo chơi dơi
Nước mắt tuôn rơi khi trở về bên cô
Tôi chờ thấy mình sao chưa trôi qua
Như lỡ khách bơ vơ trên sông nước lạnh lừa
Giọt lệ tuôn rơi thanh ướp mạnh găng hồng
Người nhạc sĩ vẫn có ro trong manh áo sách
Mây tiếng độc quyền giống lại giữa hoàng hôn
Tôi bồi hồi nhớ kỷ niệm xa xưa
Khi còn đứng trước ánh đèn sân khấu
Rồi tạm biệt quê hương giá tự hy duyên
Tôi
Tôi đứng một mình trơ trói giữa chiều mưa
精神不忘
The rain pours honey into my heart
The fields are green and green
The river is deep and the wind is gentle
The wind brings the trees to the sky
The trees are green and the wind is gentle
I will go back to my hometown
I will leave my tears behind
I remember the promise I made when I left
My love for my hometown
I will remember it when I return home
My love for my hometown
is full of love
I will find my love
I know who I love
I will tell you my dream
I will hide my love
in my heart
I will look for my love
I know..
The flowers are flowery
The Trent scratch
Our friendship will soon not planted
Bâng khuân sao xuyên khi nghe từ xa vòng lại tiếng ai hồn
Mang mát dòng xanh nước nhẹ bóng con đồi
Dòng nước phụ xa vòng bền cuốn sông lượng
Gió dạt chân cầu qua tim lốt bình trôi
Nhìn hình ảnh quê nhà mà nước mắt thu rơi
Có ai rõ thâu tâm tình người viên xưa
Cánh giấc ngày xưa với tháng ngày dịu dời
Đang trầm ngâm như ngóng đợi ai về
Đang trầm ngâm như ngóng đợi ai về
Lão văn câu mơ màng theo khói thuốc
Đang buộc con thuyền dưới bóng dãi bầm thương
Dài cánh cò thắp thoang cuối trời xa
Rồi lẫn quất dưới làng mây trăng
Kìa khôn trúc hàng cao như đứa tay vậy gọi
Tôi nghẹn nghẹn trong lòng mà nước mắt rưng rưng
Người mấy năm trời tạm biệt quê hương
Lòng nắng triếu nỗi buồn lê cánh
Lật phất mưa bay một chiều trên bến bắc
Chẳng biết khi giọt mưa rơi hay nước mắt bụi trùng phùng
Con đò tự tự lướt sống tiền gian
Đưa tôi trở lại thăm làng xưa canh vô vọng
Đưa tôi trở lại thăm làng xưa canh vô vọng
Bên tai tôi vẫn còn nghe văng văng
Những tiếng đọc quyền, những tiếng gọi quê hương