Chìm tung bài hót dành trong bình minh,
Chân cô đơn áo phong sướng hành trình,
Từ lòng an,
mọc qua Mỹ Tho,
xuôi về gõ công,
Tiền giang ngút ngang,
Như một tấm thầm lúa vàng.
Thương em tươi áo đơn sơ bà ba,
Trên lưng trâu nước da nâu mặn mà,
Hò hò ơi,
cây lúa tố tươi,
Sông bồi phù xa,
Đẹp riêng tháp mười,
Quên đời tao tần đuôi cười.
Quýt cay bè nổi tiếng ngọt ngây,
Ai ăn rồi nhớ mai miền Tây,
Ngọt ngọt ghê,
Gái miền Tây má hay hay,
Chân phát bao đời bao thế hệ,
Phù xa ơi,
đậm đá hương quê.
Qua lòng xuyên đếm nhìn lòng trả nhìn,
Sông quê tôi thắm trong tim đầm tình,
Phù xa ơi, ngày ngớ bước chân tôi về không nỡ,
Ơ cung trắng đành thương miền đất ngọt an làng.
Quê hương tôi chính con sông bên Thù Lòng,
Dân quê tôi sống quanh nằm bên ruộng đồng,
Từ ngàn xưa, cây lúa đã nuôi *** mình ngọt ấm,
Phù xa mát ngọt như dòng sữa mẹ muôn đời.
Đêm trăng thanh chiếu trên sông Cần Thơ,
Vàng xa xa thoáng câu ca hò lơ,
Về Tây Đô nhớ ghé sông Trăng nghe điều lầm thôn,
Dù ghé hát đinh nhưng tình cảm gần gôn mình.
Nắng sớm về trái chính thẳng mau,
Cơn mưa chiều tươi mát ruộng sâu,
Phù xa ơi,
bốn mùa cây trái đêm bông,
Gai bên trái tình quê thắm nồng,
Nhưng ca ngọt ngào mơ mơ.
Sông quê ơi nắng mưa bao ngàn xưa,
Tôi không quanh lúi trái xanh hàng dưa,
Về Bạc Liêu nghe hát sáu câu giao lên giọng cô,
Ca mau cuối nào trung tình gửi lại đôi lời.
Về Bạc Liêu nghe hát sáu câu giao lên giọng cô,
Ca mau cuối nào trung tình gửi lại đôi lời.