Lên đường Tổng Quân, xa phố Phường, xa tiếng me hiền
Cho dù biển cương, hay hải đảo, ngàn hiểm quê
Mẹ ơi, dẫn chi quê nhà sức khỏe gìn dứt
Con sẽ quay về theo nhịp bước của Đoàn Quân Cao
Mẹ ơi, đường hành quân qua nhiều hiểm quê giang khổ
Đêm từng đêm con dắt mặt với quân thù
Điên giới xa xôi hay hải đảo mịn mù
Đoàn chúng con vẫn không hề nào nung
Khi chiến trường đạn pháo âm giang
Bước quân hành dãy súng nạnh mang
Đi dự quê hương vườn ruộng xóm làng
Nắng trưa hè gai gắt giọt mồ hôi
Đêm biên thuê sương rơi lạnh giang
Rừng núi biên cương chuyển bình thanh thầm
Bình minh lên lấp lánh trăng trời
Chìm liêu loa như cất tiếng chào mời
Cành lã long lanh xuân quách đầm
Ngọn gió đùa làm nhỏ giọt sương rơi
Nôn nước mình đẹp lắm con ơi
Vì đồng lập tự do đất trời ta canh giữ
Lời ru xưa núi sông giang tiếc gọi
Mẹ hãy yên lòng con vẫn hạnh phúc
Sông núi giang rờn khúc mát xưa
Trăng trưa mặn nồng dòng thơ xưa
Phải chăng tiếng mẹ hiền nhăn
Theo gió gọi đời ta sớm trưa
Việt Nam ơi người là mẹ hiền yêu dâu
Hãy tiếng thân thương tràn trứa dạng thầm tình
Tha thiên đời con nguyện sẽ dư dần
Rừng trường sơn đã bao lần thai la
Nhưng con vẫn nhổ thầm dù chiến đấu xa quê
Có những khi lòng mẹ tay tây thương chung con hành quân giang khổ
Nhưng mẹ ơi lửa cầm tù đã sục xôi lòng người lính trẻ
Khi bọn tâm lăng vương bậc hóa hồng tàn
Con ra đi mẹ chẳng lo gì cho con
Con xa thành phố quê hương xa căn nhà mái lá thân thương
Con nghe tiếng nói của mẹ hiền niềm tin con quyết giữ gìn
Dù biên tùy hay nơi đảo xa lời mẹ ru theo bước chân con hành quân
Bốn phương trời chung con tung canh chim cho nước non hạch câu bình yên
Con sẽ trở về trong đoàn quân chiến thắng
Mẹ Việt Nam ơi xin mẹ hãi hiền lòng
Con quân khớp nước xăm lăng chung con thề quyết giữ gìn biên thương
Cho yên lòng mẹ hậu phương tình vui từ khánh chiến trường nở hoà