Từng nét bốt nhẹ nhàng
Ta vẽ ra ngành nàng
Khóa trong sương lắm tơ vương
Rồi vội biến tan
Đường phố cuốn dần
Làm sao vẽ ta hơi thơ
Sối người yêu mình vui bao
Mỗi khi không vui, ta sẽ lên bút một đời
Để người thấy ta vẫn bái yêu đời
Mỗi khi đau ước hay những khi nước mắt lại xa
Vội vàng lâu đi,
như chưa từng có người ơi
Cuộc sống bao la, đi đến đâu mong thấy đường nhà
Đi thay trái tim chẳng còn xa lại
Vì đâu buông lơi,
vì đâu chân gãy bình dưới
Vì đâu ta gãy xa bột đời
Người thương nhớ một người,
ai gió xa đêm dài Hỏi ai đâu,
nước mắt kia từ ai xé lâu
Đoạn nương cũ khi rời,
lần ta đã về đến đó Từ ta về đến yêu thương ngày trắng
Từng nghe bóng út nhẹ nhàng,
ta vẽ ra ngành nàn Khó chóng dường,
lắm ta vương dồi vội biến tan
Đường phúc út đân sờ,
làm sao vẽ ca hài thơ Làm sao vẽ lên môi duyên ngày thơ
Từng nghe bóng út nhẹ nhàng, ta vẽ ra ngành nàn
Khó chóng dường, lắm ta vương dồi vội biến tan
Đường phúc út đân sờ,
làm sao vẽ ca hài thơ