Under the maple tree
Tựa như là anh đã có em
Trên lòng ai quên
Nhưng mà anh sao bên đời
Mọi điều giống như quá quen
Khi mà chơi với nhà như em
Thì cũng đâu biết nói sao nên lời
Điều gì ngăn cả chúng ta
Sợ nơi quá xa
Câu hứa sữa anh quên rồi
Sợ mà có ai máu bên Thì lại sôi đi bóng đêm
Gió mơ cũng xa vời
Bao thu và ghẹ tàn
Nơi bàn công và yên ắn bàn ngàn
Em biếm xe vui khi bài nhạc này phát hoang
Xuyên tư kia em may hoá nó thành vàng
Sợ mang đến nơi mà không có ai phàn nàng
Xe yên vui không một phút xơi bàn hoàng
Và cho con tim cô em mãi luôn cầu toàn
Đừng theo xuyên tư rồi xem nó là bầu bàng
Vứt hết muộn phiền kia ở sâu xe
Có chuyện vui buồn sao không kể nhau nghe
Anh thì sao đôi mắt vào vẹt là chuồng
ngày mờ nhẹ Không có cách nào để bao che
Nhưng em đã tự thân bất kể ai hết
Đừng mãi thầm kiếm vì rất dễ đau đớn
Một đứa trẻ nào cũng cần phải mau lớn Nhưng
em hãy là chính em không cần chạy đâu hết
Anh sẽ luôn là người sai Từ quận 6 xe đến quận 12
Một là nói lời xin lỗi Còn hai là để cho em tựa bờ vai
Này hãy yêu đừng ngần ngại Xoay vào nhau để cho đôi môi ta gần lại
Không để những thứ ngoài tầm ngắm khi lỡ vào Cảm
xúc này chỉ có một trái gì được trả qua lần hai
Anh biết em cũng có nợ niềm riêng Anh
biết dù hai ta đã khó có thể để liên kết
Nhưng anh vẫn chưa có được lời giải tráp Tại
sao em vẫn cố gắng mà bản thân em không biết mà
Hạnh phúc không phải là điều ta đạt được Hạnh
phúc là thứ mà nếu không có được nó ta sẽ chết
Tình yêu với anh là một loại ngôn ngữ Nhưng nếu
viên tả bằng lời cũng không thể nào mà kể hết
Đừng chiều nắm mấy trong công việc Đừng có gây mạnh thêm ô phiền
Đừng để mai sau ta lạc mất nhau Anh không biết nơi đâu tiền
Lạc vào dòng con súc sợ đánh mất một người
Nhìn em hạnh phúc ở bên ai đó thật rồi
Anh chỉ miệng cười lùi về sau và lặng lẽ Cho
con tim mình lắng nghe những giây điệu một thời
Rồi mai này ta lại Những ngày xa lại Dưới ngọn phố anh có quên
Mong mình yên à Mong thời gian à Sẽ luôn luôn ấm lấy em
Kỷ niệm vẫn còn Anh thì vẫn trở về Thầm tư không thể quên
Lại do hẳn ngày dặn không thấm mấy lại Mắt trời còn hâu yên
Anh?