Phê bức tranh không màu hóa khôi hài
Duyên dỡ dàng sao đời quá bị ai
Êp cánh hòa trao người nàng
Đính ước sao em chẳng mang
Lặng im mới rơi tan khay ngỡ ngàng
Khi xưa cô nhân tương truyền cổ cặp duyên ương xanh đôi
Tứa thân áo nâu nay còn đâu lê sâu cay đắng môi
Có lẽ kiếp trước đã không quay đầu
Hãy cứ bước tiếp miên trong lòng em thấy vui
Hẹn thề cùng nhau trăm năm
Sao đến nay xuyên lơ phồi tan
Cầm kỳ hoa thi vang xanh
Vô nghĩa khi em không đợi anh
Càng sục vốn xí chi lời nhất thời
Người nói yêu sao vẫn xa rời anh
Thật tâm chẳng ai muốn đâu
Mộng mạnh hơi ấm
Với nỗi nhớ bao ngày thận thờ
Nhìn cây phú dấu lưng đi
Trong tiếng pha hoa hứng hờ
Thì thôi xin chúc ai có được em
Sẽ khiến cho em một đời ấm êm
Mây thoáng qua bên thềm lá rơi đầy
Trăng vỡ đôi trong lòng nhớ ai đây
Giờ ngày xa thật rồi Phút chốc con tim bồi hồi
Người đi mà xa hồi ước chẳng vơi
Khi xưa cô nhân từng truyền cố Cặp biên ương xanh đôi
Tự thân áo nâu nay còn đâu Lê sâu cay đắng môi
Có lẽ kiếp trước đã không quay đầu Hãy
cứ bước tiếp miên trong lòng em thấy vui
Hẹn thề cùng nhau trăm năm Sao đến nay xuân lỡ phổi tan
Cầm kì hoa thi vắng xanh Cũng vô nghĩa khi em không đợi anh
Cảm xúc vốn dĩ chỉ là nhất thời Người nói yêu sao vẫn xa rời anh
Thật tâm chẳng ai muốn đâu
Mộng mạnh hơi ấm Với nỗi nhớ bao ngày thận thờ
Nhìn cây phú dấu lưng đi Trong tiếng pha hoa hứng hờ
Thì thôi xin chúc ai có được em Sẽ khiến cho em một đời ấm êm
Hẹn thề cùng nhau trăm năm Sao đến nay xuân lỡ phổi tan
Cầm kì hoa thi vắng xanh Cũng vô nghĩa khi em không đợi anh
Cảm xúc vốn dĩ chỉ là nhất thời Người nói yêu
sao vẫn xa rời anh Thật tâm chẳng ai muốn đâu
Mộng mạnh hơi ấm Với nỗi nhớ bao ngày thận thờ
Nhìn cây phú dấu lưng đi Trong tiếng pha hoa hứng hờ
Thì thôi xin chúc ai có được em Sẽ khiến cho em một đời ấm êm