Nơi nào cho con tim nguôi ngoan,
thôi trong gai ngang cháy
Người bội ức, người vợ bức khoan thay
Biết em không còn thương, nhưng anh vẫn vương
Nên cố ra vờ, rằng buộc chỉ là một cách quên
Đâu rồi đôi ba con băng qua,
trong cơn mơ thương nhớ
Cột tình lỡ rất mong hẹn ước nên thơ
Huyết mây đen ngày mai khi anh lắng lên,
quá khứ có chắc quên về
Sau bao nhiêu trong gai cuối cùng ta
Cũng đánh mất nhau với những khoảng cách ngay một xa
Mây mai khi thức giấc một mình
Bằng hồn khi vắng bóng một người em có nhà anh như trước kia đã từng
Vậy là nhau môi hôn nay còn đâu
Dĩnh đôi xa xa này ai khô phá lại tình đầu
Từng cơn đau cấu xé dần vật,
ở môi ruột có miếng thật chật
Tình quen thắt giấu yêu đôi phía trước mặt
Không muốn để anh thấy sự việc này
Vinh luyến một chút tàn trói trong tình này
Chán ngán phải kiếp riêng hàng ngày đỏ đầy
Chỉ muốn chạy trốn đắp phía sau những cuộc say
Đời nào cho con tim nguôi ngoài,
thôi trong gai ngang trái
Một người vội ước, người vỡ bước khoan thai
Biết em không còn thương nhưng anh vẫn vương
Nên cố ra vờ rằng buộc chỉ là một cái cớ
Đâu rồi,
vơi vào câu bóng thơ trong con mơ thương nhớ
Một cuộc tình đã sệt mộng hẹn ước lên thơ
Tết mây đen ngày bài khi anh nắng lên qua khứ có chất quên tên
Không muốn để anh thấy
sự việc này Vinh luyến một chút tàn trói trong tình này
Chán ngán phải kiếp riêng hàng ngày đỏ đầy
Chỉ muốn chạy trốn đắp phía sau những cuộc say
Đời nào cho con tim nguôi ngoài,
thôi trong gai ngang trái Một người vội ước,
người vỡ bước khoan thai
Biết em không còn thương nhưng anh vẫn vương
Nên cố ra vờ rằng buộc chỉ là một cái cớ
Đâu rồi,
vơi vào câu bóng thơ trong con mơ thương nhớ
Một cuộc tình đã sệt mộng hẹn ước lên thơ
Tết mây đen ngày bài khi anh nắng lên qua khứ có chất quên tên
Đời nào cho con tim nguôi ngoài,
thôi trong gai ngang trái Một người vội ước,
người vỡ bước khoan thai
Biết em không còn thương nhưng anh vẫn vương
Nên cố ra vờ rằng buộc chỉ là một cái cớ
Đâu rồi,
vơi vào câu bóng thơ trong con mơ thương nhớ
Một cuộc tình đã sệt mộng hẹn ước lên thơ
Tết mây đen ngày bài khi anh nắng lên qua khứ có chất quên tên