Có lẽ anh yêu ai rồi, phải không anh?
Bên người anh, anh có vui hơn nhiều
Hay cũng chỉ là nắng mùa hạ ghế quá
Hợp rơi tan, đuổi lần rồi lại than văn
Có lẽ anh chưa bao giờ hiểu được em
Yêu thật tâm, nghẹn đo buốt khắp trăm lần
Thà cứ nói ra, một lần rồi sẽ xong
Lúc có lúc không, khác gì thuyền lạc bên sông
Một mình em khóc trong mưa, anh đã hài lòng chưa?
Muốn giữ anh lại nhưng không, thể nào đúc nữa
Giờ anh bên người
Vài ống tiếng cười
Năm tháng thương anh, em chưa từng ra rồi
Mà giờ anh đã vô tình
Đôi ba lời biến minh
Nhưng gì anh hóa bây giờ
Lại là vết cứa
Đời đó anh ngừng
Đau đến dài gần
Có khi em ngồi một mình
Trời ơi, em không biết sao
*
*
*
*
*
Ngồi một mình chơi vỡ
Khóc nơi ta cười