Có anh chị nào đến từ Thanh Hóa ở đây không?
Giơ tay lên thử.
Thì cái bất hạnh cho cái bọn Thanh Hóa là nó nghèo lắm.
Cho nên ai anh ghét Thanh Hóa,
tại sao các bạn biết không?
Có bao nhiêu bạn dân Thanh Hóa ở đây à?
Đúng rồi, có một số bạn.
Tôi kinh doanh trong cái khu phố đấy
toàn là Hoa Kiều với Thanh Hóa thôi.
Đó là đường trận Huyền Trinh-Huế-Đức là
một cái khu phố sầm uốt nhất của Sài Gòn.
Thì cái bất hạnh cho cái bọn Thanh Hóa là nó nghèo lắm.
Đấy trong cái lúc khó khăn nhất tôi cũng bị nương tựa vào mấy chú 36.
Nó cũng đi,
nó thì gọi là nông cống Thanh Hóa thì gọi
là được mùa nông cống ấy sống mọi nơi.
Vào Sài Gòn thì chỉ là cái thằng đi bốc xế thôi.
Nhưng mà nó nghèo đến nó tinh lắm.
Nó quái vào cái mắt của nó cứ lông sọc sọc như quả vào chùm lợn.
Cho nên ai anh ghét Thanh Hóa,
tại sao các bạn biết không?
Tại nó khôn quá.
Cái bọn Thanh Hóa với cái bọn Do Thái
nó giống hệt nhau đi đâu có bị ghét.
Cái đất của nó gọi là gọi là cái gì gà đào công sự.
Tức là nó cằn cỗi đến mức mẹ nó.
Cái đó là cái thượng đế cho cái Thanh Hóa cái đời mảnh đất cằn cỗi.
Nó vừa đông người mà nó lại vừa khó khăn.
Xin lỗi các bạn đi mẹ con gà mà nó có thể
đào được một cái lỗ xoài đá để tìm ăn.
Mẹ cái đi đi đi cho nó gọi là người ta gọi
cái câu là đi đi em cho đường tàu chuyển mạch.
Đi đi em cho dâu má xanh tươi.
Nó đuôi đến mức nó phải cậy dâu má ở ngoài đường nó ăn.
Vậy thì khi các bạn đến cái chợ tiền nó có khôn không?
Toàn là cái dân giao hạ.
Nó giống với tôi mà.
Mấy anh em chơi với nhau tôi chơi toàn với Thanh Hóa.
Mình cứ hở ra là nó cũng thịt mình luôn.
Nhưng cái bản năng nó vậy thì nó mới giàu.