Ngày con thơ bé mẹ đã đi xa
Mình cha lặng lẽ âm thầm nuôi con
Những đêm mưa gió tới bời
Tiếng con thơ khóc ra rời
Đau đến lòng cha được mắt rơi
Đời cha sương gió nuôi lướng không còn
Một chiều mưa rơi ấm cơn cha nói
Con ơi hãy sống đến người Mất đi cha cùng miếng cười
Khi một mình con bước trong đời
Mất đi cha cùng miếng cười
Khi một mình con bước trong đời
Mẹ đã đi xa chỉ còn lại mình cha trên giấm trường sương gió
Sống lên đên trống trèo khờ nguy khó hiểu hắt đau thương
trong giọng tối bời
Cao rơi giữa đêm trường quanh què
Thêm đến đau lòng con trẻ lắm cha ơi
Thương mạnh áo cờ hàng Thương thân trẻ mồ côi
Cha nhẫn nhục làm vui Nhìn con lớn từng ngày
Cho tiếng ru buồn chìm trong nỗi đắng cay
Nói chào cha đầy bao nước mắt
Cha ơi chiều lạnh đầy mưa rơi Ôi bao dòng tối bời
Một mình cha xa thân ráo rơi
Một mình cha xa thân ráo rơi Xuồng ba lá yên giữa trời
Rồi chơi vơi đắm nơi dòng sông
Về trong
xóa xa ngang ngào
Mà cha yêu bố thôn đành sao
Cha đã nhàn vô bước vào miền tiên canh
Bỏ lại đứa con thơ đơn lạnh kia không gần
Một điều chẳng điều hiểu trong gió thiết mưa
gầm Mòn môi tháng năm trăm thầm nhân nhục
Mong con trẻ nên người là hạnh phúc của đời cha
Ôi nghĩa nặng âm dài lãi nắng bao la
Như nguồn thái sơn thiết tha tình phụ tử
Cha kinh yêu ơi muôn đời xin ghi nhớ
Những lời dạy ân cần của một mỗi bên cha
Một mỗi bên cha
Cha ơi cha ơi cha là môn ánh sao đời Xoài rồi con suốt cuộc đời
Từng bước chân con rồi con cũng lớn cha cũng ra đi
Từng lời cha nói như còn đâu đây
Cha có mỉm cười ân tình cha con nhớ muôn đời
Cha hãng vui cười hạnh phúc vì đứa con ngày xưa cội bút đã lên người
Lặng lỗi thân cò cha chở nắng qua sông
Chờ cả tình thương ấm nồng đời con trẻ
Như vạn ánh sao đêm cha ấm thầm lặng le
Xoài sáng cuộc đời từng bước nhẹ con đi