Ai ơi ai ơi ai ơi
Trong quê mình tiếng ru mẹ hát nàng tình
nước ngờ non
Năm con ngày nay khôn lơn vuông tròn hiền vinh
Tiếng mẹ ru
chứa chan thăm tình nước non
Nhóc máu từng người con lại lang qua bốn ngàn năm tròn
Từ âu lạc hầm thương thăng chầm mệnh nước nàn khương
Chuỗi dông lý lê trần đã bách đường
Ngoài mây bay đến hoàng
liền sơn,
núi non kéo về tàm đạo Những ngón tay xòe như rẽ cuộn
Ngàn năm đỏ phù xa,
sông hồng như mau trộm hoa Họn thiếu đất thăng lòng thăm lời ca
Sông núi lạ đây,
cánh tay em ái trùng vây Kết rau mối duyên sông vô,
đà ràng sông đuốc sông lô
Cung phương xa xa đất nuôi xanh rừng Hạ lòng nhấc nhô thân giàu,
biển trời một cõi mây mong
Danh tiếng ngàn năm,
giám uy nghiêm Hà Nội ơi,
tích xưa hoàn kiếm Hạc rùa Hồ Tây dâng nước đầy vơi
Bác minh ướm duyên thắm câu quan hò Hồn xưa
nguyên du thương kiều Càng yêu đất bác thêm nhiều
Dốc hư châm trùng, lãng sơn, quả vùng Tây Bắc
Xanh thấp núi rừng, vắng e, véo vòn hèn ái
Mây trăng lưng trời điện biên, hoa rừng khỏe sát
Nương lúa trong chiều thương du,
trăng dương đổi non
Hạ hồn ta tung bay với canh cò Băng núi,
băng rừng,
băng đồng lùa chín đến tận biển Đông
Cầu Long biển đó,
chân ta đứng trên sông Hồ Dõi về thương đương,
thiên thu đắm trong lòng sâu Từ ngàn xưa,
trà nước chốn xa xôi Nhớ mắt mẹ hiền,
nuôi vọng phù vấn đứng chờ ngày vui Hồn
quê như đã nuôi trong áo mau hương đau
Hấm vào hiện ra, trăm năm lâm theo niềm sâu
Tiếng mẹ xưa,
chưa chan thắm tình nước non Ngắm trong mâu từng người con,
lại lãng qua bốn ngàn năm tròn
Từ âu lác hùng hương,
thăng trầm mạch nước ngàn thương, ruộng dâu,
lý lê trần đã quanh đường
Bông chiều rơi,
khói vương mái nhà buông lơi Lưng lơ giữa trời ngàn khơi,
thương đất quê tra lời ru hời
Thẳng sâu hồn tiền nhân,
nuôi cõi nguồn dương lòng nhân Đường mờ ly,
bước thăng thiên những bàn tràn