Cạn lòng yêu đến mạn nồng
Mà không một ai cảm thông
Yêu em anh cố vun trồng
Nhận lấy lại sự bất công
Do đôi mắt đã nhìn nhầm
Giờ phải vùi trong khổ tâm
Nồng nàn đến mấy
Yêu lâu, cũng sẽ lụi tàn
Đậm sâu ngờ đâu lại đau
Chất trồng lên lý trí u sầu
Cạnh nhau mà bao điều xấu
Cứ nối tiếp ùa về đằng sau
Một nửa hồn anh tan biến,
Một nửa kia cũng hóa ưu phiền
Anh phải mở lối,
Tiễn bước em về nơi xa xôi
Từ lúc em rời,
Anh đã cắn chặt lên đôi môi
Đứng lên lại ngồi,
A cảm thấy mình như buộc trói.
Từ lúc em buông anh đã mất phương hướng để bước
Tháng năm nhịn nhường
Giờ bi thương phủ kín con đường
Tổn thất tinh thần,
Không một ai kề cạnh bù đắp
Anh phải đối mặt,
Giữa biển vắng tràn ngập lo lắng
Không nói không rằng,
Nhắm đôi mắt đành lòng ngậm đắng
Anh xiết gánh nặng,
Đàng quên đi chẳng muốn thù hận
(Mở lỗi tiễn bước người mình thương
Nhiều lúc anh không làm được
Nhưng anh cố gượng cười
Đạt được mong ước)
Đậm sâu ngờ đâu lại đau
Chất trồng lên lý trí u sầu
Cạnh nhau mà bao điều xấu
Cứ nối tiếp ùa về đằng sau
Một nửa hồn anh tan biến,
Một nửa kia cũng hóa ưu phiền
Anh phải mở lối,
Tiễn bước em về nơi xa xôi
Từ lúc em rời,
Anh đã cắn chặt lên đôi môi
Đứng lên lại ngồi,
A cảm thấy mình như buộc trói
Từ lúc em buông anh đã mất phương hướng để bước
Tháng năm nhịn nhường
Giờ bi thương phủ kín con đường
Tổn thất tinh thần,
Không một ai kề cạnh bù đắp
Anh phải đối mặt,
Giữa biển vắng tràn ngập lo lắng
Không nói không rằng,
Nhắm đôi mắt đành lòng ngậm đắng
Anh xiết gánh nặng,
Đàng quên đi chẳng muốn thù hận
Từ lúc em rời,
Anh đã cắn chặt lên đôi môi
Đứng lên lại ngồi,
A cảm thấy mình như buộc trói
Từ lúc em buông anh đã mất phương hướng để bước
Tháng năm nhịn nhường
Giờ bi thương phủ kín con đường
Tổn thất tinh thần,
Không một ai kề cạnh bù đắp
Anh phải đối mặt,
Giữa biển vắng tràn ngập lắng lo
Không nói không rằng,
Nhắm đôi mắt đành lòng ngậm đắng
Anh xiết gánh nặng,
Đàng quên đi chẳng muốn thù hận
Anh xiết gánh nặng,
Đành quên đi chẳng muốn thù hận