Dường như ta không còn là ta
Không còn yêu như lúc xưa
Không bận lòng
Không lo toan những ngày trống rỗng
Không nói hết những thiết tha
Về từ đâu những cơn gió lạ
Chỉ hôm nay thôi
Tôi xin phiền người được không
Cho tôi mượn một cái ôm thật lâu
Để ủi an khi người không đến
Mượn nụ cười hạnh phúc ấm áp
Hôm qua tôi đã bỏ quên
Mượn lại ánh mắt mượn nụ hôn
Còn ấm nóng trong tâm hồn
Để lòng vơi bớt nhớ thương
Những mùa cô đơn
Cho tôi mượn giọt nước mắt chơi vơi
Ngày người đi tôi chưa kịp khóc
Đoạn đường về chỉ thấy bóng tối
Than ôi đời bạc như vôi
Nhiều năm sau nếu những vết thương
Chưa kịp khô khi nhắc lại
Cho tôi vay nốt của người
Một ngày bình yên
Thương lắm những chuyến xe
Cành phượng vĩ lá khô lụi tàn
Thương cho bọn mình
Chẳng may va vào đời nhau
Cho tôi mượn một cái ôm thật lâu
Để ủi an khi người không đến
Mượn nụ cười hạnh phúc ấm áp
Hôm qua tôi đã bỏ quên
Mượn lại ánh mắt mượn nụ hôn
Còn ấm nóng trong tâm hồn
Để lòng vơi bớt nhớ thương
Những mùa cô đơn
Cho tôi mượn giọt nước mắt chơi vơi
Ngày người đi tôi chưa kịp khóc
Đoạn đường về chỉ thấy bóng tối
Than ôi đời bạc như vôi
Nhiều năm sau nếu những vết thương
Chưa kịp khô trong tiềm thức
Cho tôi vay nốt của người
Một ngày bình yên
Và nếu những vết thương
Chưa kịp khô khi nhắc lại
Cho tôi vay nốt của người
Một ngày bình yên