Anh về sông Hồ tìm em
Khi thành phố trẻ giăng đèn cất qua
Tây đô mến khách đường xa
Hay em duyên gian mang mà anh thương
Về tây đô kiều buồn tim tim
Em mây nửa đêm trôi
Lưng lờ liếng hư hoàng hồn thoáng xa xa
Ta ao trăng thứ tha mai trèo
Trời tây đô giăng đèn cất qua
Bỗng lung linh soi dòng sông
Nghe lòng mình chính đợi mười mơ
Anh về quê em mang theo tiếng gọi
Của con tim khá khao thương nhớ
Cho thoả ước mơ được về thầm sơ sở
Có người yêu đã cùng anh hò hẹn ban đầu
Có phải tình yêu đã nói những nhịp cầu
Do người xa tìm về bên em
Vui buổi tương phùng giữa thành phố quê em
Để Cần Thơ thành nội nhớ từng đêm
Mơ được cùng em bền bồng trên chợ nồi
Nghe điệu hát câu hòa trên sông nước
Cầm thi giữa cánh sát nên thơ
Của dùng người yêu màn
Bước lạc vô qua bao miền đất
Là anh đã từng quen với khắp nẻo sông hồ
Bao kỷ niệm buồn vui thương nhớ đợi chờ
Lai về Cần Thơ cũng mong mơ sông nước
Cũng ruộng giường bóng trái hoàng sai
Cũng những công trình dưỡng tới tương lai
Của thành phố trẻ cân đầy sức sống
Sao lòng anh bỏng ước ngây say
Đâm bởi nét duyên thương đầm thấm của Tây Đô
Yêu em yêu cả quê hương
Thấy quê hương ấy luyến thương bất tình
Đã cho em một gian hình
Nét duyên đầm thầm quê mình Cần Thơ
Đi vỡ quê em nghe thông tầng trang sơ
Mạnh đất xanh tôi thể chung vẹn dở dơi
Những chiến công bất tửa muôn đời
Chiếm thắng tâm vương hồ tên tôi rạng ngợi
Thương lộ dòng cúng một thời tuyến lừa
Vẫn kiên cường găng gót đảng bơm
Cho văn liêm người sang đỉnh sông
Hòa khí pháp của hồn thiên sông nuôi
Mong suốt người xa dân chung niềm vui
Mới vương tới tương lai hạnh phúc đẹp trao
Hòa nội mong chờ đêm những đêm mưa
Đã về bên hẹn vừa quêm
Cho anh sai đâm càng sai đâm
Bởi nét duyên thầm thương quãng thương
Có phải nét duyên mặn mà bình duyên
Như tình đất tình người trung thuệ của quê hương
Đã thành giọng dáng người thương
Xin tươi nét thăm sáng trong tâm hồn
Anh về sông Hậu tìm em
Khi thành phố trẻ dâng đèn kết quân
Bấy đô mến khắp đường xa hãy em
Duyên dáng măng mà anh thương