Nếu lúc chết em đừng nói,
có lẽ tốt hơn người ơi
Và anh chẳng cần bận tâm những điều gián dối
Nếu lúc chết em đừng nói,
nói những tiếng yêu đừng ngồi
Vì đâu còn gì mỗi đứa một phương trời
TẬP 2 Trên vùng xưa mơ hồ nhiều cơn gió phô tình
Từng mùa đông qua luôn làm xe sấp trái tim mình
Chẳng còn chi nữa sao lòng ta cứ mãi băng khoăn kinh trường
Mà dần về nhưng thức ngỡ vẫn chưa phai mơ
Đoạn đường ngày xưa,
cùng em chung bước đi về
Đoạn đường hôm nay,
riêng mình anh lấy vốt kỳ trình
Tượng vào tình yêu,
sao giờ đây rẽ lối chia đôi
Trong tình yêu, vẫn vì đâu hàn chúng ta không thể bỏ nhau
Nhớ những lúc đắm đuôi,
vui với nhau em thường cười cười
Và anh nói em sẽ mãi yêu đến chọn cuộc đời
Thời gian như con người ấm trôi,
lời em như cơn gió thôi
Và giờ đây, em và anh một mình đứng công
Nếu lúc trước em đừng tới,
có lẽ tốt hơn người ơi
Và anh chẳng cần bận tâm những điều giãn dối
Nếu lúc trước em đừng nói
Nói những tiếng yêu đầu mồm
Thì đau buồn chỉ khi mỗi đứa một phút chờ
Với những lúc đam đuôi,
vui với nhau em thường cười cười
Và anh nói em sẽ mãi yêu đến chọn cuộc đời
Thời gian như con ngưỡng trôi,
lời em như cơn gió thôi
Và giờ đây em bỏ anh một mình đơn côi
Nếu lúc trước em đừng tới,
có lẽ tốt hơn người ơi
Và anh chẳng cần bận tâm những điều ráng rơi
Nếu lúc trước em đừng nói,
nói những tiếng yêu đầu mồm
Thì đâu buồn gì khi mọi đứa mặt phương trời