Nghe hồ đường ta từng qua,
Hẹo đường ta từng qua,
có đắng cay ngọt bùi,
có nụ cười nước mắt.
Một nguyện ước nhỏ nhói,
ngày ngày thanh thang sống,
chẳng đùa theo số đông.
Trời ta giờ không,
không áo cơm gạo tiền,
không muộn phiền lỡ nghĩ.
Hần thù dứ làm chi,
dần hào quán chỉ lời,
để tình người lên ngôi.
Để tình người lên ngôi.
Cầu mong ngày sau,
những điều hay lặng tỏ
Để chuyên về,
nhưng quá xéo thanh thơi
Phục đức yêu thương,
sáng ngời đến muôn nhà
Tâm tươi cười,
tâm đẹp tựa rừng quá.
Chặt con dương sau bi,
đi đến nơi dịu kì,
ta một lòng tu chi.
Mọi người hãy thành tâm,
luôn làm điều nhất nhé,
trao nhận ngàn yêu thương.
Nghèo đường ta từng qua,
có đắng cay ngọt *,
có nụ cười nước mắt.
Một nguyện ước nhỏ nhói,
ngày ngày thanh càng sống,
chẳng đùa theo số đông.
Cuộc đời ta giờ không,
không áo cơm gạo tiền,
không mù phiền lỡ nghi.
Hồng thù dứ làm chi,
dần hào quang chỉ lời,
để tình người lên ngôi.
Cầu mong ngày sau,
những điều hay lang tỏ,
để chuyên dì,
nhân quả sẽ thành thơi, Lẽ thành thơi,
phục đứng yêu thương,
sáng ngời đến muôn nhà.
Hãy luôn tươi cười,
tâm đẹp tựa rừng hoa.
Chẳng còn dương sâu bi,
đi đến nơi dưu kì,
ta một lòng tu chi.
Mọi người hãy thành tâm,
luôn làm điều những gì ha,
trao nhận ngàn yêu thương.
Mọi người hãy thành tâm,
luôn làm điều những gì ha,
trao nhận ngàn yêu thương.