Ngày mai tôi sẽ viết sách, dạy cách để quên một người.
Làm sao không vương lên mắt giọt yếu đuối.
Ngày mai tôi sẽ viết sách, dạy cách lãng quên một người.
Để giấc ngủ muộn bớt đi đôi phần tiếc nuối.
Người ta khi đau cứ uống, uống tất tay với nỗi buồn.
Vài kẻ say rồi thì quên, lắm người say rồi gọi tên.
Và đâu phải ai cũng nếm được vị cay.
Và đâu phải ai cũng uống hết tháng ngày.
Liệu có chắc hơn là, ta sẽ không nức nở khi say?
Vậy thì xin đừng giữ những điều cần buông.
Trả lại cho bằng hết những kỉ niệm buồn.
Trả người khác về làm người khác, ta nép mình vào khúc hát.
Trả lại bức hình cũ ta từng chụp chung.
Trả lại con đường vắng ta đã bước cùng.
Trả lại cơn mưa phùn, ướt đôi môi kề run run.
Rồi thì ai cũng khác chính mình ngày xưa.
Rồi thì ai cũng lớn sau bao dối lừa.
Đững cõng mãi nỗi buồn trên lưng.
Đợi một thứ không hợp không xứng.
Chỉ cần buông được quá khứ và ngủ yên.
Là sẽ quên được hết ký ức muộn phiền.
Còn phải buông thế nào để quên tôi vẫn chưa biết.