Ngày mai tôi sẽ viết sách
Dạy cách để quên một người
Làm sao không vương lên mắt
Giọt yếu đuối
Ngày mai tôi sẽ viết sách
Dạy cách lãng quên một người
Để giấc ngủ ngon bớt đi
Đôi phần tiếc như lối
Người ta khi đau hay uống
Uống thấm tay với nỗi buồn
Phải ké say rồi thì quên
Lớn người say rồi gọi thêm
Và đâu phải ai cũng ngang được vị cay
Và đâu phải ai cũng muốn hề tha ngay
Liệu có chắc là ta sẽ không được nợ khi say
Vậy thì xin đừng giữ những yêu cần buồn
Trả lại cho bằng hết những kỷ niệm buồn
Trả người khác về là người khác
Ta nếp mình vào khổ khăn
Trả lại bước hành cứu ta từng trục trung
Trả lại con đường vắng ta đã bước cùng
Chả lấy cơn mưa phun,
ướt đôi môi kề xun xun
Rồi thì ai cũng khác chính mình ngày xưa
Rồi thì ai cũng lớn sau bão xôi lừa
Đừng cao mãi đôi buồn chén lứa
Đợi một thứ không hợp không xương
Chỉ cần buông được quá khứ và ngủ yên
Sẽ quên được hết kí ức muôn phiền
Còn phải buông thế nào để quên
Tôi vẫn chưa biết
người ta khi đau hay uống uống thấm tay với nỗi buồn
phải ké say rồi thì quên
lắm người say rồi gọi thên
và đâu phải ai cũng nêm được vị cay
Và đâu phải ai cũng muốn hề tha ngày
Liệu có chắc là ta sẽ không được nợ khi say
Vậy thì xin đừng giữa những yêu cần buồn
Trả lại cho bằng hết những kỷ niệm buồn
Trả người khác về làm người khác
Ta nếp mình vào khu hoa
Trả lại con đường vắng đau đã bước cùng
Trả lại con mưa phun ướt đôi môi kề xun xun
Rồi thì ai cũng khác chính mình ngày xưa
Rồi thì ai cũng lên sau bão rồi lừa
Đừng tâm mãi đuổi buồn chen lướt
Trả người khác về làm người khác
Tha nếp mình vào khu hoa
Trả lại bức hình cấu ta
Cánh cố ta từng trực chung
Trả lại con đường vắng ta đã bước cùng
Trả lại cơn mưa phun
Chỉ cần buông được quá khứ và ngủ yên
Là sẽ quên được hết kí ức muôn phiền