Chàng làm nghề đứa đo, nhiều năm qua chở khách sang sông
Ngày ngày cùng con đo, đợi khách sớm tối qua sông
Chàng con một mẹ ra, để tròn chữ yêu chăm lo
Mai là đơn sơ trong nắng che mưa mẹ con nương tựa
Nàng là một gái đẹp, cùng xóm lo tân bao nuôi cha
Hàng ngày nàng qua đo, từ sớm đến lúc khuya lớn
Mặt gặp mặt ngại ngung, chàng nào *** nói chi đâu
Dẫu biết thương yêu đã khắc ghi sâu từ đầu lúc đầu
Như một hôm, con đo đưa người thật sang
Đoàn người nghiêm trang áo xinh gấm hoa về làng
Nào ngăn chấp, nào bánh trái đoàn người qua đời
Và từ đó người chàng thầm yêu, không đến gọi đòi
Rồi một ngày thơ mong chàng, thấy cô nàng áo đơm bông
Cùng một người xa lạ cười, nói xanh bước qua sông
Để lòng chàng lạnh lung về, cùng sống nước đơn côi
Tiếc như không ngồi thương vui
Chui theo bèo mây cuối trời