Nhạc sĩ: Lm. Thành Tâm
Lời đăng bởi: 86_15635588878_1671185229650
Sài Gòn có những buổi chiều nắng như rắc muối,
trời hanh hanh,
trợt đứng gió
khiến lòng người bỗng dưng hoang vắng
như những buổi trưa hè.
Và cũng trong khung cảnh đó,
những chiếc xe máy cứ lao về phía trước,
chỉ để lại tiếng động cơ và khói bụi.
Con đường dường như cứ rộng và thênh than hơn.
Chẳng hiểu sao,
giữa lúc đó,
tôi lại chợt nhớ đến những câu hát cũ.
Người ơi,
nào mau tới,
thờ lạy Chúa.
Nghe như tiếng ai đang gọi về,
chỉ là một lời rũ rê khe khẻ nhưng lại đầy cuốn hút,
đủ làm cho người ta đi theo tiếng gọi ấy trong phút chốc.
Trong lúc đó,
dẫu chỉ có một ngọn nến nhỏ sen lẫn là tiếng thở dài,
như trút mọi nỗi ưu tư của phần người.
Nhưng cũng nơi đó,
đôi mắt ấy vẫn luôn dõi theo nhìn tôi và bạn,
đầy yêu thương như người mẹ chở con bên hiên nhà.
Nhưng tôi không thể thành tâm,
người đã viết nên câu hát ấy,
không chỉ viết một bản nhạc,
và đã thả xuống đời một tiếng gọi nhẹ thôi nhưng chạm tới đáy lòng.
Tôi vẫn hay bị mê hoặc bởi những thứ nhẹ tên như vậy níu lại.
Vậy nên tôi gom góp những bản thánh ca xưa,
có bài người ta đã nghe đến thuộc lòng,
tưởng chừng như cũ kỹ rồi.
Nhưng với tôi,
dài điều ấy đã cùng tôi lớn lên và theo tôi qua mọi cung bậc.
Thế nên chúng luôn mới trong tôi.
Chúng gợi lại trong tôi nhiều kỷ niệm của tuổi
thơ trên con đường đến nhà thờ cùng mẹ cha.
Những tiếng chuông xa chiều vọng lại,
như chút ký ức còn thơm mùi áo cũ ngày đó.
Album Phúc Linh Thiên ra đời như vậy,
nó giống như một cuốn nhật ký được mở,
viết bằng dài điều và những phút thăng trầm của kiếp người,
là những ngày rong rũi mưu sinh,
có những khi vui mừng hoặc những lúc đau buồn,
có lúc vấp ngã nhưng cũng có lúc tim ta ngập tràn hạnh phúc
vì tin rằng
phía cuối con đường luôn có cánh tay gian đón ôn chúng ta vào lòng.
Album này là một lời cạm tà về những gì đã đến trong
bốn năm qua và cả những năm tháng trước đó nữa.
Nhẹ như mưa bụi,
sâu như nỗi buồn
và đẹp như một vít thương đã được ngày xoa dịu.
16 năm không ngắn,
tôi đã đi qua những đoạn đường rộng rãi và cả những
khuất quanh tưởng như không lối ra như trong sa mạc.
Nhưng giờ nhìn lại mới thấy không có bước nào là vô nghĩa.
Phúc Linh Thiên giống như một dấu chấm câu đặt
ở cuối một chương trong hành trình của tôi,
để tôi khép lại nhẹ nhàng những lòng
đầy tạ ơn và mở ra một chương mới,
nơi tôi thôi chạy đi tìm Chúa ở ngoài mình.
Vì đã hiểu rằng Ngài vẫn luôn ở trong tôi,
ở rất sâu trong lòng tôi.
Và tôi phụ phục nơi chân Ngài không
phải vì mệt mỏi mà vì bình an đã về.