Ngày mà tân ca chống đôi anh
không đừng ngồi báo tình yêu em
Mọi người đùa nhau nói ghét
Kêu anh là người em không nên quen
Muốn đạp anh thần đau, nhưng chiếc máy thật xấu
Nhưng mà không được đâu, im lặng không thù ai
Lo việc đi chành chai,
nhưng người thương sợ bao giờ
Đã vỡ má nhạc tay, nhôi qua tim vài giây
Viết đừng những lời nói đồng viên,
khi mà không gặp mày
Quý giới chẳng nói nên lời
Hôn vào tim của anh, tay đập lên qua tim
Đập, đập,
đập,
đập,
yêu bình yên vậy thôi, nhưng mà không được ha
Em ngồi trong lòng anh,
ơn chồng anh kèm nương mắt
Qua nhỏ bé phải không,
hai người đương đầu tất cả
Ai ở đây đề hôn, ai ở đây đề xôi đúng sai
Cứ chánh vãn, ai xinh thua, khóc vùng vùa
Mọi nụ cười tuyên vời làm biến mất em những khó khăn ngày
Mặc chân mặc từng lâu đường nằm ở đó khóc lò thương say
Thôi vào bàn làm việc cầm bút ví cứ kết kháo của mình
Cuộc sống anh xóa anh,
người đưa tay cứu lấy thân anh,
ngàn người đắm sau lưng anh
Từ bao đời anh mỡ ngã sương anh,
hiểu được em là tất cả
Vô lập anh thật đau,
nhưng chỉ manh thật xấu,
nhưng mà không được đâu,
im lặng không thù ai
Ngoan việc ti chàng trai,
nhưng người thương giờ bây giờ bao giờ ra nhạc bay,
nhói qua tin vài giây,
biết gần những lời nói đồng viên,
khi mà không gặp mày,
quý giá chẳng nói nên lời
Anh biết cuộc sống không như mơ,
khi tên không còn sáng sẽ lù mờ,
nơi anh reo mình xuống là tình em,
là tình yêu của em
Em ngồi trong lòng anh,
ôm chẳng anh kèm nương má,
qua nhỏ bé phải không,
hai người đường đầu thật ngã,
ai ở đây để hơn, ai ở đây để sợi đúng sai
Khi sinh ra,
anh sẽ chua,
không phải buồn,
không đủ cười tình và làm biến mất nên những khó khăn ngày,
khóc trời mập từng đầu đừng làm mơ đó khóc lão thương dày
ngồi vào anh làm viên cầm bút viết đến các kháo thu mềm,
cuộc sống anh do anh trọng
cuộc sống anh do anh trọng
cuộc sống anh
do anh trọng