Vô vang không ngừng,
người thương cũng xa càng dần
Đêm xuôi trời vừa, làm sao cho ngủ
Sắp tới, cố gắng bao nhiêu
Mà em không thấu, không ngừng
Không nhớ, không yêu, đêm đưa anh vô lưng
Chẳng chắc yêu thương,
không mây nỡ đi bước đường
Đêm ôi thơ vương, anh và em không còn như trước
Chỉ thức hai ta, tự quen trở nên xa lạ
Thẳng vượt nhau ngay,
anh với em mỗi ngày ngồi dẹp
Chỉ là một trận mưa gió,
ông là đàn ông sao phải khó
Chỉ là cuộc tình chia ly,
sao phải đau sao phải nghĩ
Vì nên một thời yêu nhau,
anh gửi gắm cho người đến sau
Vứt hết kỷ niệm bên nhau,
xem hai ta như chưa bắt đầu
Tình là một nỗi yên ương,
ai cũng nói cùng phù hợp Dù đã từng là tất cả,
mà phút chẳng chẳng là gì cả Đời khi trời mọc bình minh,
anh phải cố quên đi một kỳ Không hoa thì cây vẫn sớm,
sao anh không hết đau lòng
Chân trời thương yêu thương,
không bay nữa đi ngược đường
Đêm ôi thơ vương, anh và em không còn như trước
Chỉ thức hai ta, tự quen trở nên xa lạ
Thẳng vượt nhau ngay,
anh với em mỗi ngày ngồi dẹp
Chỉ là một trận mưa gió,
ông là đàn ông sao phải khóc Chỉ là cuộc tình chia ly,
sao phải đau sao phải nghĩ
Vì nên một thời yêu nhau,
anh gửi gắm cho người đến sau Vứt hết kỷ niệm bên nhau,
xem hai ta như chưa bắt đầu
Tình là một nỗi yên ương,
ai cũng nói cùng phù hợp Dù đã từng là tất cả,
mà phút chẳng chẳng là gì cả
Ngày khi trời mọc bình minh,
anh phải cố quên đi một kỳ Không hoa thì cây vẫn sớm,
sao anh không hết đau lòng
Chỉ là một trận mưa gió,
ông là đàn ông sao phải khóc Chỉ là cuộc tình chia ly,
sao phải đau sao phải nghĩ
Vì nên một thời yêu nhau,
anh gửi gắm cho người đến sau Vứt hết kỷ niệm bên nhau,
xem hai ta như chưa bắt đầu
Tình là một nỗi yên ương,
ai cũng nói cùng phù hợp Dù đã từng là tất cả,
mà phút chẳng chẳng là gì cả Ngày khi trời mọc bình minh,
anh phải cố quên đi một kỳ Không hoa thì cây vẫn sớm,
sao anh không hết đau lòng