Còn gì tàn nhẫn không em hay khái niệm tình sẽ phai thêm
Duyên đã tàn một người vui nhiều người dở dang
Bằng lòng ôm bóng cô đơn thay vì chịu gió rét tâm hồn
Giá như mà em đặt vị trí vào anh một lần
Cánh hoa rụng rời về thu cuối nước non còn thượng dòng đấy thôi
Huống chi là giá băng lòng người, từ phút giây nào chẳng còn êm ấm
Mỗi khi đêm lạnh tựa đầu gối chăn
Chỉ riêng anh, cùng với ông trăng truyện trò.
[Đk:]
Giờ anh chẳng muốn yêu lần nữa, bốn ngách van tim không còn chứa
Hình ảnh ban sơ khi ta gặp nhau đã hóa đông bên trong tiềm thức
Là tại anh sai, anh sai từ đầu, là tại đã không cho em mong cầu
Rồi tự than thân anh ôm đắng cay trong u sầu.
Cành hoa phảng phất hương nồng sắc, tư tưởng cao sang trói buộc thắt
Ai sẽ thay phiên cho em vàng son, khẽ nói êm tai, ân cần đưa đón
Thật tình anh không cho anh nhu nhược, ngày người bước đi anh phải kiên cường
Hòa vào cơn mưa y như tước đi nỗi đau buồn
Lá thư buồn nghệch ngoạc anh viết, níu giữ ân tình cằn cõi khó tin
Cố hy vọng, dửng dưng đánh mất chính mình
Rồi đến một ngày bần thần tỉnh giấc, trên lối đi mòn kỷ niệm dấu chân
Ánh sao trời ngẩn ngơ đứng im lẻ loi.