Màu trắng đen, căn phòng dần tối thêm
Vụn vỡ len, theo đêm dài
Trời sáng lên, gam màu không rõ trắng đen
Dần chết đi, trong mắt em
Chợt thấy em bên ai trên mạng nhắc đến tên ai
Vui đùa khẽ nói bên tai lời yêu thương, mà đâu hay
Rằng anh vẫn luôn ở đây
Anh vẫn sẽ luôn ở đây kề bên em, rồi vỡ tan
Chìm trong màn đêm, anh chìm đắm trong màn đêm
Những hồi ức khi ta vẫn còn yêu còn thương còn nhớ
Anh nhận ra rằng đã vụn vỡ
Kéo anh ra khỏi nơi vùi chôn tình mình
Theo lời em thì ta là gì?
Hãy kéo anh, ra khỏi hiện thực
Hãy kéo anh, ra khỏi nơi này
Hãy kéo anh, ra khỏi màn đêm, dần buông
Hãy kéo anh, khỏi những gam màu, không rõ trắng đen
Nếu như ngày mai không ai muốn nhận mình sai và ta buông đôi bàn tay
Đâu còn lại hai chữ cả hai.
Còn lại gì trong mắt em?
Những hoang tàn và trắng đen?
Trong căn phòng không ánh đèn
Nơi ánh mặt trời đang dần
chìm trong màn đêm
Anh chìm đắm trong màn đêm
Những hồi ức trong anh đang là em
đang là em
Và những lỗi lầm anh không thể đếm
(Gospel)
Để rồi nhận ra, sâu tận sâu tận tâm hồn
Anh phải chấp nhận sự thật rằng em không còn
Hãy kéo anh, hãy kéo anh
hãy kéo anh, hãy kéo anh
Hãy...
Chìm trong màn đêm, anh chìm đắm trong màn đêm
Những hồi ức khi ta vẫn còn yêu, còn thương, còn nhớ
Anh nhận ra rằng đã vụn vỡ
Kéo anh ra khỏi nơi vùi chôn tình mình
Theo lời em thì ta là gì?
Chìm trong màn đêm tâm hồn anh cuồng quay
Trôi về đâu giờ anh cũng chẳng tìm thấy?
Em lặng im anh thì chẳng còn nghĩ gì
Ta dần cách xa, mối tình cách xa
Anh giờ chẳng thể nào được thấy hình bóng em về
Ta còn đâu ngoài những hồi ức từng câu hẹn thề
Em đã vứt hết mọi thứ bỏ mặc anh đang chìm sâu trong màu trắng và đen