Vô...
Vô lên lại đồng hoa bằng lăng cước thang
Quá diễm tiêu,
quá
mặn bài
Màu quả tươi thầm lắm hoài
Cùng câu chuyện tình ta nhạc hùng thương
Trời thương tự em mặc áo hoa cà
Quá ngọ nhà anh em kéo nghiêng dành non
Giả bộ vô tình làm rớt cánh bằng lăng
Em trông đen lượng côi dạo chiếc khăn Cất cẩn thận trong áo gôi
Hai đứa thương nhau chỉ biết nhìn nhau
E thèm em nhát quá không *** nói với anh
Không có đôi lời
Lên lén nhìn em anh bắt gặp em
Người hàm răng tăng cắn hai hộp luốt
Mắt thần thờ có chuyện mây bay
Anh nói thầm mây đẹp lắm mây ơi Mây trắng quá như tình ta trông trăng
Nhưng vặt mì lan tràn thống xuân
Lửa bão tàn kêu đốt mái nhà trăng
Dường rau nhỏ gót dài đánh
*** nát
Anh quyết đứng lên
để bảo vệ quê mình
Anh dựa cánh qua xưa như dựa một nụ cười
Đêm hạnh quân dần trắng sáng lung linh
Nhớ con đạch cái thia chạy về tát câu
Em mơ ước ngày đất làng chiếm đầu
con sao Hoà sống còn sao đầu hiên nhà
Anh trở lại quê xưa với lòng trốn ra niềm vui kiến thăng
Gặp lại em dần thiện cùng tóc dần cài mà hoa tim băng lăng
Em biết tình đôi ta không thể cách ngăn
Dù ta chưa nối với nhau một lời nhắn gọi
Nhưng em ơi lửa tình yêu đã trái người trong ánh
mắt Và đã trải qua biết bao tháng đợi năm trời
Trái qua bao cành nắng màu hoa tim đông xưa xinh tăng người
Cầm qua em miệng miệng cười như màu hoa tim trong đời thuế chung